Nguyên Ngải cũng không kịp ăn trưa. Rốt cuộc, đối với một học sinh sĩ diện như Đàm Việt, gặp chuyện như vậy trước mặt mọi người chắc hẳn khiến cậu rất xấu hổ. Lúc cậu giận dữ bỏ chạy ra ngoài, Nguyên Ngải buông đĩa thức ăn xuống, vội vàng rời khỏi căn-tin.
Chờ tới khi cô ra ngoài, bóng dáng Đàm Việt đã chẳng thấy đâu.
Không có ở phòng học, quản lý ký túc xá cũng nói chưa thấy cậu về.
Nguyên Ngải lang thang quanh sân trường, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Đàm Việt trong phòng dụng cụ thể dục.
Cô bước lại gần.
Bên trong có tiếng ồn ào, có lẽ Đàm Việt đang trút giận trong đó.
Trút hết tâm trạng ra được là chuyện tốt, Nguyên Ngải không quấy rầy cậu.
Trong phòng dụng cụ, lông tơ màu trắng bay tán loạn, một con sói trắng nằm trên mặt sàn.
Trong miệng sói trắng còn ngậm thanh tạ tay, âm thanh phát ra là tiếng cắn nghiến thanh tạ.
Sói trắng nhổ tạ ra, thấp giọng rên rỉ, móng vuốt che khuất mặt. Cậu thế mà bị một con thỏ đánh, tôn nghiêm của loài sói đã bị giẫm đạp nghiêm trọng.
Nguyên Ngải nghe được âm thanh thút thít, cô chỉ cho rằng Đàm Việt đang xả giận trong phòng, thế nên cô lặng lẽ lui sang một bên.
Thời tiết hôm nay thực sự không tệ, ánh mặt trời ấm áp, Nguyên Ngải lùi lại mấy bước vào trong bóng râm, da cô dễ bắt nắng nên phải chú ý một chút.
Toàn bộ ngôi trường đắm chìm trong vầng sáng màu vàng êm dịu, đã lâu rồi mới có một hôm đẹp trời thế này.
Bên kia sân thể dục, các bạn nhỏ đã ăn trưa xong, bọn họ kéo ghế ra ngoài, thoải mái nằm tắm nắng, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Nằm được một lúc, bọn trẻ lại lật mình trên ghế.
Giống như chiên bánh kếp.
Nguyên Ngải không nhịn được mà bật cười, bọn trẻ nghiêm túc tắm nắng thật đáng yêu.
Nếu trường học có thảm cỏ thì tốt biết mấy, cỏ khi hun nắng sẽ thoang thoảng mùi hương tươi mát, bọn nhỏ có thể nằm trên đó tận hưởng ánh mặt trời.
"Em chào thầy Phó."
Nghe thấy tiếng học sinh gọi Phó Trăn, Nguyên Ngải quay đầu lại xem. Cô nhìn thấy các em học sinh kéo ghế ra cho anh: "Thầy Phó, thầy tới tắm nắng đi!"
Nguyên Ngải có hơi ngạc nhiên, cô chỉ biết học sinh rất sợ Phó Trăn, không ngờ, bọn nhỏ cũng rất thích anh, lúc tắm nắng cũng không quên gọi thầy giáo.
Phó Trăn hơi mỉm cười, nói với đám trẻ: "Thầy còn có việc, các em cũng đừng phơi mình lâu quá."
Phải chăng là do ánh mặt trời, giọng nói của anh vương theo độ ấm. Nguyên Ngải đứng dưới bóng râm, ánh mặt trời gần trong gang tấc, nhưng dường như cô chẳng hay biết, giữa tiếng học sinh cười đùa, cô chỉ nghe thấy nhịp tim mình đập vội vã.
Trái tim phủ bụi lâu ngày tựa như hạt giống chôn sâu dưới lòng đất, trong một đêm gió buốt lạnh giá, nó đâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất bùn, vươn lên nhìn ngắm ánh nắng đầu tiên.
Tiếng đập thình thịch kia quá rõ ràng, quá đột ngột, Phó Trăn phát hiện người đứng dưới bóng râm khu dạy học.
Anh nhíu mày, bước tới, ánh mặt trời dạo bước trên mái tóc, trên bả vai anh, như tỏa ra vầng hào quang.
"Thầy Phó?"
"Cô có bệnh tim à?" Phó Trăn đi tới trước Nguyên Ngải, anh hỏi.
Nguyên Ngải ngẩn người một lát, nhưng cô nhanh chóng định thần lại: "Không có, sao thầy Phó lại hỏi như vậy?"
"Nhịp tim của cô tăng nhanh, vượt quá nhịp đập thông thường." Ánh mắt Phó Trăn rơi xuống vị trí trái tim cô, như muốn biết vì đâu mà tim cô đập nhanh bất thường.
Nguyên Ngải thật sự muốn giấu đi trái tim đang nhảy nhót của mình, cô chẳng rõ vì sao Phó Trăn biết nhịp tim cô tăng nhanh, anh còn tưởng cô bị bệnh tim, mà bây giờ cũng chẳng phải lúc để cô nghĩ đến chuyện này.
Nguyên Ngải chỉ im lặng nhìn người trước mắt, không biết nên giải thích thế nào.
Cũng may, lúc này, chủ nhiệm giáo dục ở tầng 2 réo gọi Phó Trăn: "Thầy Phó-- Thầy Phó--"
Phó Trăn vừa rời đi, Nguyên Ngải thở phào một hơi, đồng thời cũng có chút tiếc nuối trong lòng.
Cách đó không xa, Đàm Việt bước ra từ phòng dụng cụ thể dục, không phải dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi, mà là bộ dạng kiêu căng ngạo nghễ. Có học sinh gọi cậu: "Anh Đàm! Tới tắm nắng đi, em mang ghế ra cho anh!"
Chỉ thấy Đàm Việt hung hăng trừng mắt nhìn bạn học nọ, thằng bé lập tức rụt đầu.
Nguyên Ngải bật cười, cậu nhóc ngông cuồng bị tổn thương lòng tự trọng, cho nên muốn dùng dáng vẻ hung hãn để che lấp phần tự tôn khuyết thiếu.
Đàm Việt đi tới phòng học, vung tay đóng cửa thật mạnh.
"Không đi tắm nắng sao?" Nguyên Ngải bước theo vào trong lớp, bên trong chỉ có một mình Đàm Việt.
"Thú vui cấp thấp." Đàm Việt ngẩng đầu, khinh thường hừ giọng.
Nguyên Ngải đứng trước bàn học của cậu: "Cô nghe nói, Đồ Tứ đánh em?"
Nghe thấy lời này, Đàm Việt lập tức xù lông, cả người toát ra sát khí, đôi mắt nhíu lại giận dữ, miệng gằn từng chữ một: "Ai-nói?"
Đợi cậu nhóc chuẩn bị bùng nổ lần nữa, Nguyên Ngải mới mở miệng: "Cô rất tự hào về em."
Đàm Việt cười lạnh: "Cô chế nhạo tôi?"
"Em là học sinh của cô, cô chế nhạo em làm gì. Cô chỉ cảm thấy, gặp chuyện như vậy trước mặt mọi người, thế mà em không khóc không nháo, cũng không đánh trả Đồ Tứ. Tâm lý phải vững đến mức nào mới có thể làm được chuyện này chứ."
Đàm Việt híp mắt lại: "Cô nói tiếp đi--"
"Người cường thế chia làm hai loại, một loại dựa vào đánh nhau ẩu đả để khẳng định địa vị của mình, một loại khác, vừa sinh ra đã là bậc đế vương, giống như loài hổ, chẳng cần phải ra tay, loài vật khác nhìn thấy hổ sẽ tự biết cúi đầu."
"Trong giới động vật, thích đánh đấm nhất phải kể đến lửng mật, nhưng khi nhắc tới mãnh thú, người ta vĩnh viễn chỉ nhớ đến hổ, sư tử, gấu..."
Đàm Việt bình tĩnh lại, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì.
Nguyên Ngải dĩ nhiên không muốn cậu trở thành con hổ hung tàn, cô từ từ dẫn dắt: "Nhưng thật ra động vật cô thích nhất là sói, vừa có thực lực vừa biết phối hợp với nhau. Có là hổ hay sư tử, gặp phải đàn sói cũng đều trở thành thức ăn trên đĩa."
"Đừng nói bậy, tôi không phải, tôi không có!" Đàm Việt phản ứng như bị ai giẫm phải đuôi, cậu đột nhiên bật dậy, liên tục phủ nhận, sau đó mới nhìn trái nhìn phải, xác định không có người khác thì thở phào một hơi.
Đàm Việt ủ rũ, nhỏ giọng hỏi: "Cô... Cô thấy sói là loài vật lợi hại nhất thật à?"
"Dĩ nhiên, kẻ lợi hại hơn thì không có tinh thần đoàn đội như sói, kẻ biết phối hợp thì lại chẳng lợi hại bằng sói." Nguyên Ngải cũng không biết tại sao lại bàn tới thế giới động vật rồi.
"Khà khà..." Đàm Việt cười hai tiếng, vẻ mặt đắc ý, tràn đầy hương vị mùa xuân: "Cô Nguyên, cô quả là người uyên bác nhất mà tôi từng gặp."
Hả, sao đột nhiên cô lại biến thành người uyên bác nhất rồi? Nguyên Ngải chẳng thể hiểu nổi.
Có điều, buổi nói chuyện hôm đó đã phát huy tác dụng. Đàm Việt không đi gây sự với các học sinh khác trong lớp nữa, Đồ Tứ lỡ đụng phải bàn của cậu, cậu cũng không nổi giận, thậm chí còn sẵn lòng đi học nghe giảng.
"Cô Nguyên nói gì với Đàm Việt vậy?" Các giáo viên khác của lớp a2 có chút kinh ngạc.
Nguyên Ngải ngồi tại bàn làm việc của mình, vừa chỉnh giáo án vừa trả lời: "Nói ra chắc mọi người không tin đâu, sự thật là tôi cũng không biết nữa."
Cô thật sự không biết, nhưng tính cách của một người luôn có thể truy nguyên. Đàm Việt sĩ diện, phần lớn là vì bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên trong một môi trường độc hại, cho dù tới tuổi trưởng thành, cậu vẫn không thể ngừng tỏ ra hung hăng, bởi cậu phải cho mọi người biết mình mạnh mẽ thế nào, để không một ai tổn thương được cậu.
Ánh mắt Nguyên Ngải bất giác di chuyển qua vị trí gần cửa sổ.
Phó Trăn đang đọc sách, trong căn phòng yên tĩnh này, không gian của anh như được dựng một tường thành băng, mà cũng chẳng ai dám đặt chân vào đó.
Nguyên Ngải đột nhiên rất muốn biết những gì đã xảy ra trong thế giới của anh, để giờ đây anh xa cách với mọi người xung quanh như vậy.
Người có tính cách giống như thế, thực chất, ẩn sâu trong trái tim, họ vẫn luôn khao khát yêu và được yêu.
Anh sẽ như vậy chăng?
"Cô hỏi tôi thầy Phó có thích người nào không ấy à?" Cô Ngũ lén nhìn thoáng qua thầy Phó, trong lòng thầm cảm thông với cô Nguyên nhân loại: "Thầy ấy không thích người đâu."
Nguyên Ngải tự động hiểu thành anh đang không thích ai, cô mở cờ trong bụng, đáp một tiếng.
"Cô Nguyên, sao bọn cô đều thích thầy Phó vậy!" Chẳng lẽ cứ có lông xù mềm mại là sẽ được yêu thích sao?
Nguyên Ngải tốt xấu gì cũng là giáo viên, cô bình tĩnh phủ nhận, mặt không đỏ tim không đập: "Không có, không có, chỉ hơi tò mò chút thôi, nên mới hỏi chuyện này."
"Cô Nguyên, cô đừng phủ nhận. Tôi biết cô cực kỳ thích thầy Phó nhá, không có việc gì làm sẽ nhìn lén thầy ấy."
Nguyên Ngải nói: "Tôi đang nhìn ngoài cửa sổ thôi."
"Ngoài cửa sổ có gì đẹp đâu chứ? Cô không cần gạt tôi, có phải cô đặc biệt thích thầy Phó không? Muốn ôm hôn, muốn kề má với thầy ấy? Còn muốn vùi mặt vào bụng thầy ấy hít một hơi thật sâu--"
Nguyên Ngải thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Như có sét đánh ngang tai, cô vội vàng bịt miệng cô Ngũ lại: "Đừng nói bậy."
Cô Ngũ vùng vẫy tay chân, không tránh ra được.
Phó Trăn đứng dậy đi ra ngoài, lúc anh đi ngang qua chỗ hai người bọn họ, dù rằng ban nãy bọn họ nói chuyện cực kỳ nhỏ tiếng, không sợ bị người khác nghe được, mặt Nguyên Ngải vẫn đỏ lên, lan tới cả bên tai, đặc biệt là khi tầm mắt cô vừa vặn nhìn ngang vòng eo anh, cho dù có áo khoác, cô vẫn có thể nhìn ra cơ thịt săn chắc nơi đó.
Sau khi Phó Trăn rời khỏi văn phòng, Nguyên Ngải mới buông cô Ngũ ra, mặt đỏ lựng không kiêng nể gì.
"Cô Nguyên, quả nhiên cô rất thích thầy Phó mà! Cô khác những người thích thầy Phó lắm, cô không sợ thầy ấy, những người kia cũng thích nhưng lại không dám tới gần."
Nguyên Ngải: "..." Cô còn nói được gì nữa. Cô nhìn lén thầy Phó có mấy lần, vậy mà người này lại phát hiện ra tâm tư của cô, là ai đã nói cô Ngũ đơn thuần nhất cả trường?
Nếu đã nói tới mức này, Nguyên Ngải cũng không giấu nữa, chỉ có thể thừa nhận: "Thôi được, đúng là tôi thích thầy ấy."
"Những người khác thích nhưng đều sợ thầy Phó sao?"
"Dĩ nhiên, bọn họ sau lưng đều nói thích, muốn ôm muốn hôn, nhưng trên thực tế nhìn thấy thầy Phó, bọn họ sợ chết khiếp!" Cô Ngũ than thở.
"Khoa trương như vậy?" Nguyên ngải không tin lắm.
Giờ cơm chiều, Nguyên Ngải tới căn-tin, liếc mắt liền thấy Phó Trăn đang ngồi ăn một mình bên cửa sổ.
Nửa sườn mặt của anh chìm trong bóng tà dương, ánh sáng, không khí xung quanh như cuốn về phía anh, tựa hồ muốn ôm lấy anh lần cuối trước khi biến mất khỏi thế gian. Mà anh chỉ lặng im ngồi đó, hoàn toàn không hay biết gì.
Nguyên Ngải nhớ tới lời cô Ngũ nói trong văn phòng.
Người như vậy... Có thể nói là không dám đến gần. Nhưng không thể dùng từ "sợ" được, không phải quá cường điệu rồi sao?
"Không khoa trương." Cô Ngũ thở dài một phen: "Cô là người duy nhất có thể lại gần nói chuyện với thầy Phó mà không thấy sợ."
Nguyên Ngải thầm vui vẻ trong lòng.
"Nhưng cô đừng đứng gần thầy Phó quá, cũng đừng sờ đầu, sờ tay thầy ấy. Thầy ấy mà nổi giận thì đáng sợ lắm." Cô Ngũ nhìn Nguyên Ngải, lại nhìn Phó Trăn cách đó không xa, rồi nhỏ giọng cảnh cáo.
Nguyên Ngải đã quen với việc cô Ngũ hay nói lung tung nên cũng chỉ gật đầu.
Tuy rằng cô thích người này, nhưng cũng không đến mức sờ đầu, sờ tay người ta mà không được cho phép, làm vậy thì bất lịch sự quá.
Nguyên Ngải cầm đĩa thức ăn, đi tới bên cạnh Phó Trăn, cô hỏi: "Chỗ này có người rồi chứ?"
Cô Ngũ đứng một bên quan sát, âm thầm gửi tin nhắn vào nhóm chat--
Hồ lô con, bà đây ăn luôn ông nội cưng rồi: "Mọi người mau nhìn xem, đây rõ ràng là thích, thích nên mới cẩn thận tới gần!"
Hồ lô con, bà đây ăn luôn ông nội cưng rồi: "Ghen tị đến mù mắt mất, tôi cũng muốn được nhân loại yêu thích như vậy huhu. Muốn được sờ tay, đầu cũng được, tôi sẽ không nổi giận đâu!"
Tiêu diệt gấu trúc, ta sẽ thành quốc bảo: "Cô làm gì có tay để người ta sờ? Tỉnh lại đi, trong những giống loài con người sợ nhất, cô xếp thứ hai thì ai dám xếp thứ nhất?"