Vào 3 năm trước...
Hôm nay Mộc Huệ được tan làm sớm hơn mọi ngày, nhưng người đồng nghiệp cũng vừa giải quyết xong công việc của mình, họ mệt mỏi vương vai, lắc cổ, vui vẻ nói.
" Mộc Huệ, hôm nay chúng ta được tan làm sớm, hay cả phòng chúng ta đi ăn lẩu đi,tôi mời mọi người "
Cả tiếng vỗ tay, cười đùa của tất cả mọi người vang lên, có vẻ họ khá hứng thú với đề nghị này.
Nhưng ngược lại Mộc Huệ lại khá u buồn, cô khó có thể từ chối người đồng nghiệp này, nhưng tình thế lại bắt buộc cô phải nói.
" Mọi người đi ăn cùng nhau đi, em còn phải về nhà, để làm báo cáo cho cuộc họp ngày mai rồi, báo cáo này, giám đốc đang cần gấp, chắc em không ăn cùng mọi người được rồi "
Những tiếng thở dài luân phiên nhau, người đồng nghiệp kế bên cô, thương tiếc cho Mộc Huệ mà nói.
" Tội Mộc Huệ quá, cả tuần chỉ hiếm khi có ngày tan làm sớm, thế mà em lại phải bù đầu vào công việc "
Mộc Huệ nở nụ cười, vỗ vai người đồng nghiệp đó nói...
" Mọi người đi ăn đi, nếu không quán sẽ đóng cửa mất "
" Được rồi, vậy tụi chị đi nhé! Nhớ đừng làm việc quá sức đấy! "
Mọi người thu dọn tài liệu chỗ làm việc của mình xong, cùng nhau đi ra ngoài, họ còn lo lắng nói vọng lại.
" Nhớ về sớm đấy nhé Mộc Huệ! ăn uống đầy đủ vào, nếu không xấu xí rồi, không ai thèm, đừng than vản với chị đấy nhé! "
" Em biết rồi, em sẽ về sớm, chị yên tâm "
Khi nghe Mộc Huệ đáp lại, chị đồng nghiệp mới yên tâm ra khỏi cửa phòng, chỉ còn mình Mộc Huệ trong phòng làm việc, ngón tay nhỏ nhắn nhưng rất linh hoạt trên bàn phím, cô chăm chăm làm việc, cả cốc cà phê chị đồng nghiệp để lại, từ nóng cũng đã nguội lạnh....
Mộc Huệ cứ ngồi đó, đến khi đồng hồ điểm 1h30, cô mới vương vai, lắc lắc cái cổ mệt mỏi, khởi động xương khớp một chút, cô nhìn vào đồng hồ.
" Đã trễ vậy rồi sao? Báo cáo cũng làm xong rồi, về nhà ngủ một giấc thôi! "
Trời đã khuya, tối đen chỉ có đèn đường là đồng hành cùng Mộc Huệ, đã giờ này rồi xe buýt cũng không còn chạy nữa, cô đành phải đi bộ về nhà của mình. Từ công ty về nhà của Mộc Huệ cũng không mấy xa, nên cô có thể đi bộ được.
Đang đi được nữa đường, cô nghe thấy một âm thanh kì lạ, ẩn khuất đâu đó.
" Ưm... "
Âm thanh đang phát ra, như bị một thứ gì đó ngăn cản lại, nghe như rất đau đớn rất không cam lòng... Một vài phút sau đó, cô mới nghe thấy tiếng của một người đàn ông như đã ngoài 30 tuổi.
" Con nhỏ này, thật xinh đẹp đấy chứ, chúng mày nhìn cái mặc khi bị hiếp của nó kìa, thật sự khiến tao không thể chịu nổi "
Vừa nghe hết câu, cô mới dùng tay bịch miệng lại để không phát ra tiếng, cô bước nhè nhẹ tiếng lại gần hốc tường đang phát ra tiếng nói.
Một mình cô, sau có thể chống chọi với hai tên đàn ông cao to như vậy đây, tìm giáp vòng chỗ cô đứng, chỉ có một khúc gỗ khá to, tự nhìn lại bản thân mình, cô đủ biết bản thân không thể nâng nổi khúc gỗ đó được, thật sự bây giờ cô chỉ ước, ước mình không nghe thấy gì hết, nhưng tâm trí bảo không được lo chuyện bao đồng, chân lại không nghe lời, cứ muốn giúp, muốn giúp cô gái đó thoát khỏi chỗ nguy hiểm.
" Đại ca, ả...hình như ả bị hen suyễn... "
Người đàn ông đang mần mò da thịt cô, cũng ngướt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
" Hen suyễn?! Thì có liên quan gì đến chúng ta, cô ta có chết cũng không sao, không chừng đây là chuyện tốt. Nếu cô ta lên cơn hen suyễn mà chết, thì chuyện này hoàn toàn do cô ta, chúng ta không cần phải lo sợ gì nữa "
Mộc Huệ thật sự không thể nhịn được nữa, cái mạng nhỏ này nếu mất tại đây, vì lý do cứu người khác mà mất mạng, Mộc Huệ cũng cảm thấy cam lòng.
Cô cười trong đau khổ, Mộc Huệ cô đã không được may mắn khi sinh ra, vừa mới sinh ra mẹ Mộc Huệ vì khó sinh mà qua đời, ba cô cũng cưới vợ mới và có gia đình khác của mình, từ nhỏ đã sống cùng ông bà ngoại, đối với Mộc Huệ hiện tại, ông bà ngoại chính là nổi lo duy nhất của cô.
Mộc Huệ mở giỏ xách của mình, lục lọi tìm kiếm gì đó, cô lấy ra một con dao cắt giấy khá lớn. Nhắm mắt đưa con dao chạy thẳng về phía hai người đàn ông.
Vì Mộc Huệ vừa chạy vừa nhắm mắt, lại hét to, khiến họ quay đầu giật mình, vừa nhìn thấy con đang đâm thẳng về hướng mình, bọn họ hốt hoảng, kéo quần, gài khóa lại, kéo nhau mà chạy, bản thân đang nhắm mắt, sự việc lại ngoài ý muốn...khiến con dao đâm sâu vào dưới phần ngực của Lan Vy, trong phút chốc máu chảy ra không ngừng, máu dính đầy cả tay Mộc Huệ, cô lắc lắc đầu.
" Không....không, không phải tôi, tôi không có giết người, không phải tôi, tôi không phải là kẻ giết người "
Trong giây phút đó Mộc Huệ thật sự không nghỉ ra được gì, cô cầm lấy điện thoại nhấn 120 gọi xe cấp cứu. Vừa nhấn số điện thoại, tay cô run lẫy bẫy, hốc mắt không ghìm được, mà khóc không thành tiếng.
Xe cấp cứu vừa đến, Lan Vy vì mất máu quá nhiều mà ngất đi. Lan Vy được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.
Cô ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, không khỏi cầu mong cho cô gái nằm trong phòng cấp cứu đó, qua khỏi cơn nguy kịch.
Khoảng 30 phút sau, bác sĩ bước ra, nhìn người con gái đang khóc, thân dính đầy máu.
" Ai là người nhà của bệnh nhân "
Nghe tiếng bác sĩ hỏi, cô mới giật mình đứng dậy.
" Người nhà của chị ấy? bác sĩ đợi tôi một chút, hình như, trong giỏ xách chị ấy có danh thiếp "
Vừa nói Mộc Huệ vừa lấy danh thiếp đưa cho bác sĩ.
" Y tá Linh, cô cầm danh thiếp, gọi người nhà bệnh nhân đến "
Cô y tá cầm tấm danh thiếp, chạy nhanh đến bàn lễ tân, nhấn phím gọi.
Đầu kia vừa nhấc máy phát ra giọng nam trầm khàn, y tá đã nhanh miệng thông báo.
" Chào anh, anh có phải người nhà của chị Lan Vy, chị ấy đang trong tình trạng nguy kịch, chúng tôi cần sự hợp tác của người nhà! Anh nhanh đến bệnh viện Đông Hương "
Vừa nghe đến hai chữ Lan Vy, anh không khỏi hốt hoảng, định hình lại anh mới nhanh chân chạy thẳng đến lấy xe, cả áo vest còn không kịp mặc vào, cả báo với thư kí anh cũng không kịp nói.
Có thể nói...người con gái này đối với anh vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức...anh có thể bất chấp mọi thứ, tất cả của anh vì cô.