Vợ Nô Lệ

Chương 23: Thoát nạn!!




Tuyết Mộc Huệ bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm thức tỉnh, mí mắt mở lên một cách nặng nề, cả người miễn cưỡng chống dậy.
Đầu, đầu đau quá…nhìn ngắm khung cảnh xa lạ quanh mình, từ trần nhà, vách tường rồi đến ra trải giường, tất cả đều là một màu trắng.
Đây là chổ nào?
Cô còn nhớ tối hôm qua cô đến quán bar của Ngọc Lâm, một mình ngồi ở quầy bar uống rượu, sau đó…
Một người đàn ông với nụ cười dâm đãng thoáng hiện lên trong đầu cô, Tuyết Mộc Huệ như bị sét đánh trúng, tay chân luống cuống kiểm tra thân thể của mình.
Vẫn còn may, quần áo đều còn! Không có chổ nào đau nhức cả, chắc là không xảy ra chuyện gì hết.
Lúc này Tuyết Mộc Huệ mới kịp hoàn hồn, thanh thản thở nhẹ.
"Tỉnh rồi!"
Tuyết Mộc Huệ quay lại nhìn, bên cửa có một dáng người anh tuấn chính trực. Người đàn ông lạ, mặc một bộ quần áo giản dị, đầu tóc được lau khô một nửa, bình thản nhìn về phía cô nở nụ cười.
Anh không lạnh lùng như Lâm Thừa Hạo, cũng không thanh lịch như Ngô Nhật Phong, cả người toát ra một khí chất trầm tĩnh cùng tao nhã.
Khóe môi nhếch nhẹ lên tựa như đang cười, đem đến cho cô một cảm giác yên tâm, nhìn anh giống như ánh nắng rực rỡ buổi chiều, rất ấm áp, rất yên bình.
Cô lờ mờ nhớ đến tối hôm qua cho đến giây phút cuối cùng cô đã tự mình nắm lấy áo của một người.
"…Là anh giúp tôi sao?"
"Không tính là giúp, chỉ là tiện tay mà thôi! Tôi đã làm bữa sáng rồi, cô có muốn ăn cùng không?"
"Bữa sáng?"
Tuyết Mộc Huệ tay vội vàng nhìn vào đồng hồ đeo tay, mới phát hiện bây giờ đã tám giờ sáng ngày hôm sau rồi.
Cũng có thể nói, cô đã không về nhà cả đêm hôm qua sao? Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm của Lâm Thừa Hạo, bất thình lình cô rùng mình.
Anh đối với cô vô cùng chán ghét và ghê tởm, hơn nữa mấy ngày trước cũng đã cảnh cáo cô phải tự giác an phận làm một người vợ, vậy mà giờ cô còn đi cả đêm không về, không biết anh sẽ chế nhạo cô như thế nào nữa đây!
"Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây, chuyện tối hôm qua thật cảm ơn anh…"
"Ăn sáng trước đã, cũng không mất nhiều thời gian của cô đâu. Tôi đã chuẩn bị hai phần rồi"
Giọng nói ấm áp của anh, tạo cho đối phương cảm giác rất được tôn trọng. Càng như vậy, càng làm cho Tuyết Mộc Huệ không cách nào từ chối được.
Trong lòng thầm nghĩ, giờ này Lâm Thừa Hạo nhất định đến công ty rồi. Cho dù bây giờ cô về nhà đi nữa, cũng không thay đổi được gì. Không bằng cứ từ từ, tận hưởng "buổi sáng cuối cùng" vậy.
Thịt xông khói, mứt, bánh mì nướng, salad, trái cây, bánh lúa mì, sữa.
Mùi thơm hấp dẫn đã làm cho bụng của Tuyết Mộc Huệ “ọc ọc” kêu lên. Không thèm để ý đến hình tượng của mình, vừa ngồi xuống, đã lấy một miếng mứt bỏ vào miệng mình.
"Ngon, ngon quá…có thật là anh đã làm những món này không vậy?"
Lý Thất Quân gật đầu nở nụ cười.
Thời đại này, thật vẫn còn có đàn ông biết vào bếp sao? Tuyết Mộc Huệ cảm động đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài.
Đem so anh, với kẻ chỉ biết vênh mặt ra lệnh bắt cô đi làm bữa sáng, ngạo mạn không coi ai ra gì Lâm Thừa Hạo đúng là khác nhau một trời một vực cứ như hai người thuộc hai thế giới khác nhau vậy!
Lý Thất Quân ngồi yên quan sát cô, bộ dạng cô ăn, hoàn toàn giống một đứa con nít, vô cùng tự nhiên, không hề làm bộ làm tịch, không giống những cô gái trước đây anh từng quen biết. Thật thú vị.
Ánh mắt nhìn lên phía trên nơi để khay đựng trà là những cuốn sách hiến pháp-pháp luật dày cui, Tuyết Mộc Huệ liền hỏi.
"Anh là luật sư sao?"
"Um! Kiêm luôn giáo sư môn pháp luật của trường đại học!"
"Thật vậy sao?"
Hèn chi trên người anh lại có một loại chính trực rất đặc trưng, nhã nhặn cùng cao quý.
Luật sư, chính là cái ngành này cô rất yêu thích, không phải tự nhiên cô lại muốn trở thành luật sư, mọi chuyện đều có lý do của nó...
Tuyết Mộc Huệ muốn thanh minh về cái chết của Lan Vy, cô biết...giết người là tội trời không dung đất không tha...
Nhưng...cô cũng có ước mơ, cũng muốn cháy hết mình với ước mơ, vì thế Tuyết Mộc Huệ cô quyết tâm tìm cách rời khỏi Lâm Gia...bằng bất cứ giá nào....
Thật trùng hợp lại gặp được người cùng ngành, nhìn qua có thể thấy được anh là một người rất xuất sắc, Tuyết Mộc Huệ liền nói.
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy! À…ý tôi là, bây giờ không phải, nhưng ba tháng sau tốt nghiệp thì phải rồi!"
"Cô là sinh viên năm cuối ư? Nhìn cô còn rất trẻ nha!"
"Khi tôi học trung học, đại học tôi có nhảy lớp, cho nên so với các bạn cùng tuổi khác tôi tốt nghiệp sớm hơn họ. Nhưng không thể vì tôi mới hai mươi tuổi, mà xem thường tôi đấy nha!"
"Tôi không có ý đó! Cô đang học ở trường nào?"
"Lúc trước, tôi có thực tập tại lĩnh vực doanh nghiệp nhưng vì một số chuyện nên tôi theo học ngành luật. Hiện tại tôi đâng học tại Bắc Đại"
"Tôi là giáo sư của trường Bắc Đại! Trước đây tôi không gặp em! Không lẽ em chính là sinh viên vừa chuyển đến trường hồi tuần trước - Tuyết Mộc Huệ sao?"
"Ưm ưm um! Là em! Chính là em!"
Cô gật đầu như lật đật.
"Giáo sư, chào thầy!"
Cô phấn khởi cùng tôn trọng đưa tay ra, nhưng lúc này mới để ý trên tay mình dính đầy sốt cà chua.
Xấu hổ đỏ mặt, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng lè lưỡi.
Lý Thất Quân bị bộ dạng tinh nghịch của cô làm cho buồn cười, từ trong lòng bật ra tiếng cười lanh lảnh, lúc này anh mới phát hiện ra, bản thân hình như đã rất lâu không cười thoải mái như vậy rồi!
Người con gái vừa mới quen biết ở trước mắt này, trên người toát ra một sức hấp dẫn khiến cho người khác muốn đến gần cô, bất giác anh mở miệng.
"Tôi đã xem qua thành tích của em rồi, rất xuất sắc! Vừa hay tôi đang cần một người trợ lý, có muốn suy nghĩ về vấn đề này không?"
Tuyết Mộc Huệ mở to mắt.
"Trợ lý? Em có thể sao?" Đây chính là công việc mà tất cả các sinh viên đều mơ ước đó…
Khi nhận được sự chắc chắn, cô mừng rỡ đến nhảy cẫng lên. Một chuyện tốt như vậy làm cho cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ, liền nhéo bản thân mình thật cái.
Đau quá…mai quá tất cả đều là thật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.