Lâm Thừa Hạo cứ ngỡ, cuộc tranh cãi giữa anh và cô sẽ kết thúc tại đây, nhưng khi đảo mắt về phía cô, anh lại không cách nào khống chế cơn tức giận của mình....
"Tuyết Mộc Huệ, tôi thật không nhìn ra, cô là một người sống không thể thiếu đàn ông được! Đi cả đêm không về...."
Lâm Thừa Hạo khẻ nhếch miệng cười khinh..
"Thứ đàn bà lẳng lơ!!"
"Tôi không có!"
Anh làm sao có thể cho cô lời đánh giá nghiêm trọng như vậy chứ!
Nhưng khi đối mặt với một người đàn ông không thể nói lý như anh,cô có nói gì cũng bằng thừa. Cho nên, lựa chọn của Tuyết Mộc Huệ là im lặng.
"Cô dám khiêu khích tôi, thì cũng phải chịu sự trừng phạt thích ứng…"
Những ngón tay của Lâm Thừa Hạo uốn lượn như rắn, rời khỏi đôi môi của cô.
Đôi mắt lạnh lùng kỳ lạ, tùy tiện thưởng thức sự lúng túng của cô.
Cho dù cô có cố gắng che giấu, anh vẫn có thể nhìn thấu được sự sợ hãi lúc này của cô.
Và cô càng cố gắng chịu đựng, anh càng muốn bức cô, muốn khiến cô hoảng sợ mà cầu xin sự thương xót của anh.
Trong đầu hiện lên một cách duy nhất đó chính là điên cuồng hôn cô. Khiến cô mãi mãi ghi nhớ rằng cô là người của anh, là vợ anh...
Lâm Thừa Hạo bị chính ý nghĩ của mình làm giật mình!
Trong ba năm qua, trừ cô ấy, anh từng hôn qua rất nhiều người. Thậm chí phụ nữ của anh nhiều như cá bơi qua sông, cũng chỉ là món đồ chơi phát tiết trên giường. Làm sao có thể đối với cô…
Tuyết Mộc Huệ hoảng sợ nhìn người đàn ông ở trước mặt, chỉ cảm giác một giây sau anh có thể làm ra những chuyện vô cùng đáng sợ, tựa như một con gấu thèm khát máu vậy, đem cô xé xác thành từng mảnh. Tim, muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hô hấp như nghẹn lại, máu huyết chảy ngược.
"Thiếu gia, có người muốn gặp ngài!"
Trong bầu không khí sắp đông cứng, lại truyền đến giọng của Trương quản gia.
Lâm Thừa Hạo không có một chút do dự nào đẩy Tuyết Mộc Huệ ra, chỉnh lại quần áo, bước nhanh ra ngoài.
Đến gần cửa, anh hơi dừng bước...
"Hậu quả của việc chọc giận tôi, cô gánh chịu không nổi đâu!"
Việc anh rời khỏi, mang đi sự lạnh lẽo trong không khí, nhưng không làm cho Tuyết Mộc Huệ nhẹ nhõm mà càng làm cho cô nghẹt thở.
Cả người mềm nhũng ngã xuống thảm. Trong giây phút đó chỉ còn lại một đôi mắt sáng chìm trong màn đêm vô tận.
…………………………….
Buổi tối khi điện thoại đổ chuông, Tuyết Mộc Huệ còn đang ngơ ngác ôm lấy hai chân ngồi nhìn ra cửa sổ.
"Ngủ rồi sao?"
"…Anh là?"
Bởi vì cô không quen nhiều bạn là nam, cho nên cô nhất thời không nhận ra giọng của đối phương.
Anh ở bên kia cười nhẹ...
"Lý Thất Quân"
"Giáo sư, chào thầy!"
"Tôi làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của em sao?"
"Không có ạ! Thầy làm sao biết được số điện thoại của em?"
"Trong văn phòng của trường có hồ sơ của em! Hy vọng em không cảm thấy tôi quá đường đột"
"Không có không có đâu ạ!" Tuyết Mộc Huệ lắc đầu thật mạnh.
"Thầy…có việc gì sao?"
Giọng nói ấm áp của thầy như có thể làm tan chảy cả ánh trăng, tựa như một chiếc lông vũ, từ từ rót vào trong tim.
Cái cảm giác này, rất tinh tế, không thể nói bằng lời.
Cảm giác dù chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của thầy, liền cảm thấy yên tâm.
"Viện trưởng nhờ tôi đề cử tên của một số người để làm trợ lý, sáng ngày mai có buổi phỏng vấn, em có thể đến được không?"
"Ngày mai sao?"
Vừa nghĩ đến lời cảnh cáo của Lâm Thừa Hạo, Tuyết Mộc Huệ có chút do dự. Nếu như lại khiêu khích anh, anh sẽ…
"Thật xin lỗi! Vốn dĩ đã hẹn với em rồi, nhưng tình hình thực tế thì…"
"Buổi sáng mấy giờ vậy thầy?"
"Mười giờ, tại phòng tổng hợp D07!"
"Được rồi! Em nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Tuyết Mộc Huệ hạ quyết tâm. Việc liên quan đến ước mơ của mình, cô tuyệt đối không chùng bước!
"Vậy tôi đợi em!" Giọng nói của anh có chút nhẹ nhõm, nghe hơi buồn cười.
"…Vâng!"
Tuyết Mộc Huệ tự nhiên đỏ cả mặt. Kỳ lạ, tim đậm có chút…loạn nhịp.
Là do ánh sáng của trăng lờ mờ quá đẹp sao?