Một lúc sau, ruốt cuộc Diễn Thanh cũng đã đến nơi. Cô vui vẻ, hớn hở bước vào biệt thự Lâm Gia.Những người hầu, cũng vô cùng lễ phép đối với cô, tận tình cầm giúp vali, mang lên phòng.
Diễn Thanh bước vào biệt đưa mắt nhìn xung quanh, trông thấy Lâm Thừa Hạo đang ngồi trên sofa, cô nhốn nhào tới, ôm chằm lấy anh.
"Thừa Hạo, em nhớ anh quá!!"
Diễn Thanh vui mừng đến nước mắt ròng ròng chảy xuống, Lâm Thừa Hạo đưa tay khéo léo, đẩy Diễn Thanh ra khỏi người mình, anh cũng vô cùng khôn khéo, nói những lời ngọt ngào với cô.
"Diễn Thanh, lâu rồi không gặp, em xinh đẹp hơn nhiều rồi!"
Diễn Thanh được khen đến hai má đỏ ửng.
Tuyết Mộc Huệ ngồi đối diện, từ vợ của Lâm Thừa Hạo, phu nhân của Lâm Gia, mà giờ Tuyết Mộc Huệ cảm giác như mình đang là một cái bóng đèn.
Tuyết Mộc Huệ cố ý ho và cái, làm phá vỡ không khí ngọt ngào, say đắm của cặp thanh mai trúc mã này.
Diễn Thanh đưa mắt nhìn Tuyết Mộc Huệ, hai hàng lông mày Diễn Thanh chau lại, ngón tay chỉ vào mặt Mộc Huệ.
"Cô ta là ai?"
Lâm Thừa Hạo cười khếch môi.
"Cô ta chỉ là...."
Lâm Thừa Hạo chưa nói hết câu, Tuyết Mộc Huệ đã to gan ngắt lời của anh, còn dỏng dạt tuyên bố, không một chút do dự.
"Tôi là vợ của anh ấy, tên Tuyết Mộc Huệ, rất vui được gặp em Diễn Thanh!"
Tuyết Mộc Huệ vừa nói, vừa nở nụ cười tươi tắn, đưa tay ra phía trước, về hướng của Diễn Thanh.
Tuyết Mộc Huệ thật sự muốn chào hỏi Diễn Thanh một cách lịch sự, và xem như là một cách làm quen.
Diễn Thanh nhìn thấy cô đưa bàn tay về phía mình, liền hiểu ý Tuyết Mộc Huệ, là đang muốn bắt tay với cô. Nhưng khi nảy, nếu Mộc Huệ không nói cô chính là vợ của Lâm Thừa Hạo, thì có lẽ Diễn Thanh sẽ vui vẻ, hòa đồng với cô.
Nhưng e là, đối với Diễn Thanh bây giờ, Tuyết Mộc Huệ đã trở thành một đối thủ đáng gờm.
Xem như, Diễn Thanh đã chậm một bước, có người đã cướp mất Lâm Thừa Hạo từ tay cô, một người đàn ông mà Diễn Thanh tưởng chừng như sẽ chắc chắn thuộc về mình.
Diễn Thanh không để ý đến lời chào hỏi của cô, mà đưa mắt về phía Lâm Thừa Hạo, tỏ vẻ khó hiểu hòa chút túc giận.
"Cô ta là vợ của anh? Lâm Thừa Hạo, anh có vợ từ khi nào? Sao, sao không ai nói cho em biết chuyện này chứ?"
Diễn Thanh uất ức nói một tràng dài, quả thật cô quay về đây, mục đích chính là muốn cùng Lâm Thừa Hạo kết hôn, vì bản thân Diễn Thanh, từ nhỏ đã được sự quý mến bởi mẹ của Lâm Thừa Hạo.
Bà ấy, còn cố ý gọi Diễn Thanh bay về nước, ngụ ý để hai người vung đắp tình cảm, sau đó sẽ tiến đến hôn nhân.
Nhưng giờ mọi chuyện không như sắp xếp nữa, người phụ nữa này đã phá vỡ kế hoạch vô cùng hoàn mỹ của cô, đã cướp mất người đàn ông cô yêu nhất!
Đáp lại nhiều câu hỏi ẩn khuất của Diễn Thanh, chính là một câu trả lời vô cùng sơ sài của Lâm Thừa Hạo.
"Anh muốn cưới vợ phải báo cho em biết?"
Lâm Thừa Hạo đứng dậy, đưa hai bàn tay vào túi quần, mà lạnh lùng bước qua Diễn Thanh, đi được vài bước, anh còn do dự đứng lại, nhẹ giọng nói trong sự im lặng đáng sợ đang bao trùm.
"Diễn Thanh, em nên về phòng nghĩ ngơi sớm đi! Có chuyện gì, để sau hãy nói!"
Nói rồi Lâm Thừa Hạo mới bước thẳng lên trên phòng, bỏ lại hai người phụ nữ xa lạ, đang ngồi đối diện nhau tại phòng khách.
Diễn Thanh cuối mặt, mà khẽ hừ một tiếng, ngước lên nhìn vào gương mặt xinh đẹp của người con gái trước mắt.
"Anh ấy, yêu cô?"
Vừa nghe đến chữ "yêu" tim Tuyết Mộc Huệ không ngừng thắt lại. Trên miệng nở nụ cười đau khổ, nói hắn yêu cô, chỉ e là không bao giờ có chuyện này.
Hắn hận đến nổi muốn giết chết cô, nhưng vì muốn chà đạp, nhục mạ cô, hắn đã dùng cách bỉ ổi, nắm lấy điểm yếu của cô, mà ép buộc cô, ký vào cái hợp đồng chết tiệt đó!
Giữa hai người, có quá nhiều sự hận thù, vì thế tình yêu, sao có thể nào nảy sinh đối với người mình hận, đến tận xương tủy chứ!
"Yêu sao? Hắn tuyệt đối sẽ không yêu tôi! Diễn Thanh, cô hãy yên tâm, tôi và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa! Sau ba tháng nữa, chúng tôi sẽ không còn là vợ chồng nữa!"
Tuyết Mộc Huệ chậm rãi giải thích mọi chuyện.
Vừa nghe câu giải thích này, trong lòng Diễn Thanh, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nói vậy là cô vẫn còn cơ hội rồi!
"Đều cô nói là thật phải không?"
Diễn Thanh không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa. Muốn chính miệng Tuyết Mộc Huệ, khẳng định lại lần nữa.
"Đều tôi nói là thật!"
Tuyết Mộc Huệ thẳng thắng khẳng định, cô có thể nhìn thấy rõ sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Diễn Thanh.
Xem ra, trong khoảng thời gian còn lại ở đây, cô phải xem cảnh tượng, chồng mình cùng người phụ nữ khác vui vẻ ngay trước mặt mình.