Sau cuộc gọi từ Tuyết Mộc Huệ, Ngô Nhật Phong luôn đứng trước cửa Lâm Gia cho đến khuya. Anh ngồi bịch xuống đường, kế bên là một thùng bia, anh đang ngồi đó, thui thủi uống một mình.
Hôm nay vì có dự án mới cần hoàn thành trong một ngày, vì vậy Lâm Thừa Hạo trở về nhà rất trễ. Chiếc xe sang trọng chạy gần đến biệt thự, ánh đèn pha sáng chói chiếu thẳng mắt Ngô Nhật Phong. Anh sắc mặt đỏ bừng, theo phản xạ mà lấy tay che ánh sáng.
Lâm Thừa Hạo vội vàng bước xuống xe, trên tay còn cầm một chiếc bánh kem cỡ lớn:
"Đã giờ này cậu còn đến đây sao? Còn uống say như vậy! Đứng lên, tôi đỡ cậu vào trong!"
Nói rồi, Lâm Thừa Hạo lấy tay anh choàng qua cổ mình. Ra sức vác anh vào trong nhà. Đặt chiếc bánh kem lên bàn, Lâm Thừa Hạo mới để Ngô Nhật Phong nằm yên trên sofa.
Lâm Thừa Hạo còn nhìn anh một cái thở dài, trong lòng lại luôn nghĩ, tên ngốc này lại chia tay ai nữa, nên uống say thế này.
Lâm Thừa Hạo thong thả đi xuống bếp rót một cốc nước đi lên cùng với viên thuốc giải rượu. Cho Ngô Nhật Phong uống thuốc xong, cậu ta cũng ngủ thíp đi.
Lâm Thừa Hạo mới đưa mắt nhìn lên phòng vợ mình, anh khẽ cong môi cười. Rồi lại nhìn sang chiếc bánh kem trên bàn, khẽ thở dài một tiếng.
"Đón sinh nhật trễ một chút vậy!"
Thật ra, hôm nay chính là sinh nhật của anh, trước giờ anh chỉ từng đón sinh nhật cùng ba mình. Đến khi ở riêng, anh chưa đón sinh nhật lần nào nữa.
Nhưng, bây giờ anh có hạnh phúc của mình, anh muốn có một kỉ niệm thật đẹp với người mình yêu.
Trời đã quá khuya, anh cứ nghĩ Tuyết Mộc Huệ đang ngủ trên phòng, vì vậy không muốn đánh thức cô chỉ để thổi bánh kem cùng anh. Nên anh đã để ngày hôm sau mới tổ chức.
Lâm Thừa Hạo nhanh chóng tắm rửa xong, liền nhanh chân bước lên phòng. Trên môi không ngừng nở nụ cười tươi nhất.
Cửa phòng Tuyết Mộc Huệ không khóa, vì thế anh rất dễ dàng đã có thể mở nó ra. Trong phòng không có nỗi một ánh đèn, cả đèn ngủ cũng không bật.
Lâm Thừa Hạo khẽ lắc đầu vài cái.
Cô ấy mệt đến độ lăn ra ngủ mà không bật đèn!
Anh nhẹ nhàng tiến đến chỗ đèn ngủ, đưa tay bấm nút bật đèn. Đôi mắt vui tươi, hạnh phúc vừa nãy, bây giờ trừng to, lạnh lùng đến đáng sợ.
Lâm Thừa Hạo lật tung chăn ga trên giường, cũng không thấy bóng dáng Tuyết Mộc Huệ đâu. Lúc này, tay chân anh mới thật sự run đến độ khó tưởng.
Anh vội vã định đi xuống nhà gọi Ngô Nhật Phong, thì ánh mắt anh bất chợt nhìn thấy tờ giấy trên bàn.
Dòng chữ to, đậm trên tờ giấy, khiến hốc mắt của người đàn ông mạnh mẽ này cay cay đến đỏ ngầu.
Tay anh run run cầm tờ giấy, không tin mà nhìn nó lại một lần nữa...
Ly hôn!
Lâm Thừa Hạo nhìn lướt xuống dòng cuối cùng, chữ kí của Tuyết Mộc Huệ in rõ ràng trên giấy. Cô ấy, đã kí giấy ly hôn? Tại sao, tại sao lại ly hôn.
Lâm Thừa Hạo bị giằng xé trong tim, hai hốc mắt ngấn đầy nước, hai bàn tay anh toang cuộn tròn nắm chặt, anh đấm mạnh vào chiếc gương trang điểm trên bàn. Phút chốc, kính gương vỡ tan, khứa vào từng lớp da thịt của anh, máu không ngừng nhỏ ra ngoài.
Anh đau đớn xé nát tờ giấy ly hôn này, đưa mắt thấy một tờ giấy trên bàn. Anh giật nảy, cầm lên đọc ngay:
[Thừa Hạo, khi anh đọc được bức thư này, cũng là lúc em không còn bên anh nữa! Em xin lỗi! Em không còn sự lựa chọn nào nữa, dù anh có hận em, em đều sẽ không oán trách! Nhưng, anh phải hứa với em, sống thật tốt. Hãy xem những chuyện trước đây như là một cơn ác mộng, sau này anh sẽ quên nó theo thời gian!....và....quên cả em!
Anh hãy tìm một hạnh phúc cho mình!
....Tuyết Mộc Huệ....]
Lâm Thừa Hạo tay run run khi đọc bức thư, đau đớn cồn càu trong tim, anh không kiểm soát được hành động của bản thân mà đập nát cả căn phòng.
Gào thét đến đau thương, nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống.
Anh ngồi trong phòng, cùng với đống đổ nát, anh đau lòng ôm lấy cái gối cô hay nằm. Hít lấy hương thơm trên người cô động lại, mà nước anh lăn dài.
Suốt một đêm, anh cứ ngồi dưới sàn ôm chiếc gối, kế bên là những chai rượu đã uống sạch lăn đầy trên sàn. Anh uống đến nỗi không có điểm dừng, bây giờ chỉ có rượu mới có thể khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu không anh sẽ lập tức lái xe tìm cô khắp nơi.
Lâm Thừa Hạo uống đến nỗi đầu óc choáng váng, anh ôm chặt cái gối trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trong lòng người đàn ông này, luôn tồn tại một câu hỏi thương tâm...
Tại sao lại rời bỏ anh!