Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 48: Kế hoạch




Két
Tiếng phanh xe của hắn dừng lại trước căng hộ của cô, trời lúc này cũng đã tối, không biết cô có về nhà an toàn không nữa...
Hắn nhanh chân bước xuống xe nhưng, khi chân mới vừa chạm xuống mặt đất đã đạp phải một thứ gì đó.
" Áo khoác? "hắn nhăng mày nhìn chiếc áo khoác màu xám nằm yên trên mặt đất. Đây chẳng phải là chiếc áo lúc sáng cô mặc sao? Chết tiệt. Hắn lại trễ một bước... Lúc này điện thoại bên túi phải của hắn lại reo lên, là một dãy số lạ..
" Alo "
" Alo anh yêu! Anh thấy sao về cuộc gọi này của em? " Giọng Khuê Mễ vang lên từ đầu dây bên kia, giọng ả dẹo Một cách đầy giả tạo mang vẻ cay nghiệt.
" Cô định làm gì Đình Đình! Mau thả cô ấy ra, người cô thù là tôi! " Hắn như muốn quát vào điện thoại.
" Anh yêu à! Lâu rồi không gặp mà anh lại mắng em như thế? " giọng ả ta vẫn giả vờ ngọt như mía lùi, nhưng hắn lại nghe thấy cả một sự châm biếm to lớn.
" Cô muốn sao mới thả cô ấy? Người cô cần tìm là tôi! " Hắn gầm lên, như sắp mất kiểm soát.
" Bình tĩnh nào anh yêu! " ả vẫn giở cái giọng giả tạo đó ra.
" Nói! Cô muốn sao? "
" Haha anh yêu ngày càng thẳng thắng đấy nhé " cô ta ngưng lại một lúc rồi nói " Mang 200 triệu nhân dân tệ tiền mặt, đến bến cảng Thượng Hải, nhớ là đi một mình nhé, nếu không em đây không thể đảm bảo con đàn bà của anh còn sống đâu! "
" Được, cô phải đợi tôi! Nhất định không được động vào Đình Đình! " hắn nhanh chóng cúp máy, đạp mạnh chân ga mà chạy hướng về phía ngân hàng.....
__
Tại boong tàu của một chiếc tàu đánh bắt đậu ở bến cảng..
"Haha " Khuê Mễ sau khi cúp điện thoại liền cười nhếch mép, ả đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong boong tàu, hướng mắt nhìn về Hứa My đang ngồi đối diện.
" Anh ta đồng ý sao? " Hứa My chồm người qua hỏi.
" Chứ sao? " Khuê Mễ nhàng nhạt trả lời
"Haha chỉ vì một con đàn bà mà bỏ ra 200 triệu tệ. Hắn đúng thật ngu ngốc" Hứa My cười lên châm chọc
" Cô nghĩ Trình Minh Phong thật sự là một tên ngốc sao? " Khuê Mễ nhìn người đối diện ánh mắt đầy khinh thường.
" Chứ còn sao? anh ta vì một con đàn bà mà bỏ tiền như vậy? Với số tiền đó đủ để chúng ta có thể cao chạy xa bay, sống một cuộc sống không lo gì về sau nữa! Chẳng phải quá tốt rồi sao? " Hứa My nhìn Khuê Mễ rồi nhanh miệng nói.
" Cô nghĩ anh ta dễ dàng đưa tiền cho chúng ta? Cô nên biết anh ta là Trình Minh Phong! Con người như hắn sẽ không đưa tiền để chúng ta thoả mãn dễ dàng đâu!" Khuê Mễ trừng mắt với Hứa My gắt gao mở miệng.
" Vậy chúng ta phải làm sao? "
" Hừ... Tốt nhất là cho hắn cùng con đàn bà của hắn cùng nhau đoàn tụ ở suốt vàng, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ dễ dàng trốn hơn sao? " Khuê Mễ vừa nhếch mép vừa nói, giọng điệu thâm độc vô cùng.
Hứa My khẽ nuốt một ngụm nước bọt nhìn người đối diện, mi mắt bắt đầu giật giật, cả người như có một cỗ lạnh lẽo bao quanh, bèn cất giọng thăm dò " Vậy chúng ta sẽ giết họ? "
" Sao? Không dám à? Cô nên nhìn lại gương mặt mình đi! " Khuê Mễ nhìn Hứa My vẻ mặt đầy khiêu khích.
Hứa My chột dạ hơi đưa tay sờ lên gương mặt mình, bây giờ trên gương mặt cô ta có hai vết sẹo lớn, một cái ở giữa trán và một cái dài ở bên má phải, trông xấu xí lồi lõm vô cùng, sở dĩ có hai vết sẹo này là vì lúc trước phải chịu cảnh đòn roi khi bị Minh Phong bắt. Nhưng lúc này trán cô ta cũng hơi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Tuy cô ta rất ghét Đình Đinh và Minh Phong, vì họ chính là nguyên nhân khiến cô ta ra nông nổi như ngày hôm nay, nhưng cô ta cũng không thật sự muốn giết họ. Nếu cảnh sát biết được, chắc chắn sẽ phải ngồi tù, với lại cô ta thật sự không có gan giết người.
" Cô còn chần chừ gì? " Nói rồi Khuê Mễ lạnh lùng ném qua cho Hứa My một khẩu súng lục, gương mặt Khuê Mễ lạnh toát không một tia cảm xúc. Lần này ả nhất định khiến cho tên Trình Minh Phong phải trả giá vì những điều hắn đã làm với ả và cha của ả. Ả cũng sẽ bắt con đàn bà của hắn phải chịu chung số phận!!!!
Hứa My cầm cây súng trong tay, bàn tay hơi run nhẹ, nhưng vẫn cố gắng cầm chắt. Cô ta không biết có nên tiếp tục không?! Cô ta muốn trả thù Đình Đình, nhưng thật tâm là không muốn giết người. Lại hướng mắt về người đang ngồi đối diện mình, ánh mắt và nụ cười của Khuê Mễ thật sự khiến cô ta sợ chết khiếp. Cô ta lại băng khoăng không biết điều mình đang làm liệu có thật sự đúng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.