Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 8: Xem bói




Cô bước xuống nhà thì đã thấy Từ Lâm đang ngồi ở ghế sofa uống trà, đối diện bà chính là gương mặt lạnh lùng của hắn.
Cô đi lại chỗ Lâm Từ châm thêm trà cho bà. Bỗng bà nắm chặt lấy tay cô rồi nói.
" Đình Đình, là Trình gia có lỗi với con. Hai đứa đã như vậy với nhau, ta không muốn con phải chịu quất ức. Ta sẽ tìm người tổ chức hôn lễ cho hai con!"
" Không được" cả hai người đều lên tiếng phản bác. Hắn là người bất ngờ nhất, khi cô từ chối. Chẳng phải cô lén lúc nói với mẹ hắn để được gả cho hắn hay sao? Vậy tại sao lại từ chối? Trong khi hắn đang tiền miên với vô số câu hỏi trong đầu thì cô bỗng lên tiếng.
" Không sao đâu phu nhân, người đã giúp con rất nhiều, con sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra cả." cô khẳng khái nói với Lâm Từ.
" Nếu làm vậy thì bất công cho con quá" tuy ý thức được ý từ chối rõ ràng của cô nhưng bà lại không muốn chút nào. Nếu cô không được gả vào đây thì công sức của bà coi như đổ sông mất.
" Không sao đâu phu nhân. Con sẽ không để bụng chuyện này đâu người yên tâm con cũng sẽ không cho ai biết "
" Phu nhân con xin phép lên phòng trước ạ "
" Ừm con lên đi"
Cô đi lên phòng, bỏ lại hai con người ngồi trầm mặc dưới phòng khách.
" Mày vừa lòng chưa, tao mất con dâu rồi đó! "
" Cô ấy không muốn thì con cũng làm được gì, hừ" nói rồi hắn cũng nhấc chân ra ngoài vườn.
Cô vừa lên phòng thì nằm thẳng ra giường, mắt hướng lên trần nhà. Cô nhớ lại đời trước, lúc cô chuẩn bị đám cưới với hắn...
___ Hồi tưởng ___
" Nào nào Đình Đình, Minh Phong hai con mau xuống đây"
" Sao vậy mẹ" hắn từ từ bước xuống nhà, hai tay bỏ vào túi quần lạnh lùng cất tiếng.
" Bác gọi con ạ" phía sau hắn là cô đang vui vẻ bước xuống lầu. Hắn nhìn cô, đôi mắt hiện rõ sự chán ghét.
" Ấy dà, kêu bằng mẹ mới đúng" bà vỗ lấy tay cô rồi nhẹ nhàng mắng yêu. Cô khẽ lướt nhẹ qua gương mặt lãnh đạm của hắn rồi cũng cười mỉm với phu nhân.
" Dạ mẹ"
" Ừm con gái ngoan lắm"
'Giả tạo' đây chính là hai từ hắn nghĩ trong đầu về cô lúc này, liếc cô một cái rồi hắn lại nhìn mẹ mình.
" À đúng rồi ta kêu hai con xuống đây để dẫn hai con đi một nơi, nào tiểu Phong con mau lấy xe rồi chở ta và Đình Đình đi mau"
Tiểu Phong, tiểu Phong, tiểu Phong. Hai từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Áaaa, thật là dễ thương nhaa, sau này khi cưới nhau về rồi cô chắc cũng được kêu anh bằng ' Tiểu Phong' chứ??? Aaaa nghĩ thôi mà đã thích rồi, thật là rất dễ thương. Nghĩ đến đó cô không giấu được cảm giác hạnh phúc, miệng từ lúc nào đã cười tươi như mặt trời. Còn hắn nhìn cô thì lại càng thấy chướng mắt, nhưng vẫn phải đi lấy xe ra.
Chiếc siêu xe lăn bánh xuất phát, từ từ rời khỏi thành phố tấp nập dừng lại tại một căng nhà nhỏ ở ngoại ô.
" Mẹ đến đây làm gì vậy?"
" Còn làm gì nữa, đây là nơi ở của một thầy bói rất nổi tiếng, ta được bạn ta chỉ đến đây, thầy bói rất chính xác " Từ Lâm lại nói tiếp " Ta đến để xem bói cho hai con đấy"
" Mẹ mẹ không lầm chứ, thời buổi nào rồi còn xem bói" hắn bất mãn nhìn mẹ mình đầy khó hiểu.
" Bây giờ mày có đi không?" Từ Lâm khằn giọng nói với hắn. Hắn nghe thấy tiếng quát của mẹ cũng đành im lặng. Quả thực chiêu này của bà có tác dụng mà, ha ha.
" Đình Đình con mau theo ta vào trong" bà nhìn cô nói.
" Vâng ạ"
__
Dưới ánh nến lập lòe trong căn phòng. Bà thầy bói một bên tay phải thì cầm tay hắn, bên tay trái thì cầm tay cô, nhìn vào hai bàn tay đầy chăm chú.
" Hahahahah, hai đứa rất hợp nhau hahahah" nói rồi bà ấy buông tay hai người ra nhìn về phía Từ Lâm đang ngồi phía sau.
" Hai đứa rất hợp nhau sẽ rất yêu nhau và sẽ là một cặp hạnh phúc nhất" nói rồi bà lại trầm ngâm "nhưng để có được hạnh phúc đó, phải trả giá bằng sinh mạng của mình"
Bà chỉ tay về phía cô rồi nói " Con đó, yêu sống yêu chết, rồi cũng sẽ buông bỏ nhưng vẫn sẽ phải yêu"
"Còn cậu" bà nhìn hắn, ánh mắt hơi khinh thường vẻ mặt hóng hách đấy của hắn " Cậu cứ cứng rắn đi, rồi sẽ có một ngày cậu phải đặt trái tim mình dưới chân con bé này đấy Haha"
" Vớ vẩn" hắn lầm bầm trong miệng rồi quay sang hướng khác, không đời nào hắn yêu cô gái này. Hừ đúng là nhảm nhí, đúng gì chứ. Còn cô thì vui vẻ trong lòng nhìn qua Từ Lâm cô mỉm cười vui vẻ, nhưng khi nhìn qua vẻ mặt bực tức của hắn, tim cô bất giác trùng xuống. Phải rồi, hắn đâu yêu cô, mắt cô hơi trùng xuống, nhưng nghĩ đến việc cùng hắn kết hôn cô lại cảm thấy vui vẻ, nhất định sau khi kết hôn hắn sẽ phải yêu cô thôi đúng chứ? Cô sẽ dùng tình cảm của mình để cảm hoá hắn, rồi hắn sẽ yêu cô như cách cô yêu hắn vậy!
__
Về lại Trình Gia.
Phu nhân sau khi xuống xe liền đi vào trong nhà. Bà phải kể lại chuyện này cho quản gia Li mới được hihi, chuyện vui như vậy mà. Còn hắn thì chở cô vào gara xe để cất xe.
Cô tháo dây an toàn ra, đang định xuống xe để vô nhà thì âm thanh của hắn lại vang lên.
" Cô đừng cố ảo tưởng về tình yêu của tôi. Người như cô còn không có tư cách đến gần tôi huống chi là yêu. Tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại đàn bà như cô đâu! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.