Đúng là Lan Anh đang nổi lên sát tâm muốn giết chết người đàn ông trước mặt này. Nhưng lại chợt nhớ tới thế giới này là có pháp luật đàng hoàng, người, không phải muốn giết là giết như ở thế giới cổ đại. Cô đành dằn lại sát khí đang dâng lên.
Bất chợt, Lan Anh cảm thấy trước mặt hơi choáng. Xem ra cú ném vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực của cô, thân thể này đúng là quá yếu rồi.
Lan Anh lập tức xoay người lại, cố gắng chống lại cơn chóng mặt đi thẳng vào bếp. Cô cần tìm thứ gì đó để ăn.
Minh Khanh thấy Lan Anh như vậy cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Lẽ nào cô ta đúng là đã bị đạp trúng đầu nên thần kinh có vấn đề rồi sao? Nếu vậy thì anh ta không cần tốn sức nhiều để tống cổ Lan Anh đi rồi, chỉ cần cho Lan Anh vào bệnh viện tâm thần thế là xong.
Tuy nhiên, Minh Khanh lại cảm thấy Lan Anh lại không giống như bị điên cho lắm. Thế là, Minh Khanh lau sạch vết máu trên lỗ mũi rồi đi theo Lan Anh thử xem cô đang làm gì.
Lan Anh theo những thứ xuất hiện trong đầu mà tìm ra cái tủ lạnh. Theo ký ức trong đầu thì cái này gọi là tủ lạnh, chuyên dùng để trữ đồ ăn. Lan Anh mở tủ ra thì thấy bên trong nào là trái cây, xúc xích, sữa còn có rau củ và trứng nữa. Tuy vẻ mặt của cô vẫn hờ hững nhưng trong lòng Lan Anh lúc này chính là kinh ngạc và kinh ngạc. Mặc dù đã tiếp thu mọi ký ức của nguyên chủ nhưng khi trực tiếp tiếp xúc với những thứ này thì cảm giác hoàn toàn khác nha. Nói thế nào nhỉ, cảm giác của Lan Anh bây giờ cũng giống như một người đã từng thấy qua một địa điểm du lịch nào đó qua tivi nhưng cũng chỉ là xem qua tivi chưa từng chân chính đi đến đó, mà bây giờ đã được đi đến, trực tiếp tiếp xúc với những thứ đó nên rất là khoái chí, kèm theo sự ngạc nhiên nữa. Nhưng do là sát thủ nên cô rất biết thu liễm cảm xúc, vì thế mà vẻ ngoài xem như là vẫn không có gì cả.
Lan Anh lấy sữa tươi và xúc xích ra, không ngần ngại ăn uống thoải mái. Sau đó ăn luôn đến trái cây. Đúng là tươi ngon nha. Thời tiết bên ngoài cũng đang nóng, ăn mấy đồ lạnh lạnh này vào đúng là sảng khoái.
Minh Khanh đứng bên ngoài cửa phòng bếp quan sát, thấy Lan Anh tuy ăn rất nhanh nhưng lại không có mất đi vẻ tao nhã, lại dứt khoát gọn gàng và sạch sẽ. Đây không giống Lan Anh thường ngày cho lắm. Bình thường Lan Anh ăn rất ít do cô ta muốn giữ eo. Hơn nữa khi ăn cũng rất chậm, ăn nhẹ nhai gần như không nổi, giống như sợ thức ăn bị đau vậy, dáng vẻ khi ăn cũng như là mấy cô tiểu thư, yểu điệu thấy thật chướng con mắt. Bởi vậy thấy cô ta ăn cơm thôi là Minh Khanh đã muốn đập cái chén lên đầu cô ta rồi.
Nhưng hôm nay lại thấy Lan Anh khác hẳn. Nếu là bị đập đầu ngốc rồi thì sẽ không phải ăn kiểu như thế. Hơn nữa, ánh mắt đầy sát ý vừa rồi cùng với ánh mắt lãnh đạm lúc này lại giống như là biến thành một người khác vậy.
Mà khoan!
Người khác ư?
Chẳng lẽ..
Trong đầu Minh Khanh chợt lóe lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ ai đó đã xuyên vào Lan Anh cũng giống như Phù Dung xuyên vào người khác hay sao?"
Ý nghĩ này vừa nãy lên đã làm cho Minh Khanh không khỏi tò mò. Nhưng anh ta cũng sẽ không lộ liễu mà nhảy ra lập tức hỏi Lan Anh ngay. Cho nên, cứ như vậy mà đứng bên ngoài quan sát.
Lan Anh ăn uống no đủ, liền thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều. Cô thu dọn một chút rồi đi ra khỏi phòng bếp. Nãy giờ cô cũng biết Minh Khanh đang quan sát mình, nhưng cô cũng mặc kệ anh ta. Một kẻ như anh ta không đáng cho cô để vào trong mắt. Lan Anh trực tiếp đi lướt qua Minh Khanh, thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho. Trực tiếp đi thẳng lên lầu, theo ký ức mà tìm đến phòng ngủ của mình, mở cửa ra bước vào.
Tuy Minh Khanh và Lan Anh đã là vợ chồng nhưng phòng ai nấy ngủ. Chỉ khi nào Minh Khanh say rượu hay gì đó mới cùng cô ta lăn giường thôi nhưng khi tỉnh rồi thì điều đầu tiên chính là đá Lan Anh xuống giường.
Lan Anh cũng mặc kệ mấy chuyện đó, lập tức đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm. Cô không khỏi mở miệng cảm thán:
- Đúng là quá thoải mái!
Thảo nào nguyên chủ dù bị đập như trái banh lông cũng vẫn không nỡ rời xa Minh Khanh. Tuy anh ta vũ phu thật nhưng vẫn cho nguyên chủ hưởng thụ đầy đủ mọi thứ mà một người giàu có được hưởng nha.
Thực tế thì là do Minh Khanh sợ Hoàng Quân trách anh ta thôi. Chứ mà không có Hoàng Quân là Minh Khanh đã ném Lan Anh ra đường hoặc cho cô ta nhận đãi ngộ của một con ở từ lâu rồi.
Nhưng tiếc là Lan Anh không biết điều đó, cho nên bây giờ Lan Anh cũng không biết. Tuy nhiên, đối với Lan Anh thì những thứ này cũng không lọt được vào trong mắt. Thứ cô muốn hiện tại nhất, chính là tự do. Kiếp trước cô đã không thể làm chủ được bản thân mình thì kiếp này, cô tuyệt đối không để mình mất tự do nữa.
Lan Anh tắm xong quấn khăn đi ra ngoài mở tủ quần áo tìm quần áo mặc vào. Nhưng phải lựa hồi lâu mới có thể tìm được một bộ đồ thích hợp. Đó là một chiếc áo sơ mi và một cái quần tây. Bởi vì quần áo của nguyên chủ đều là đầm váy không những hở hang mà lại còn khó hoạt động. Lan Anh cũng chẳng hiểu sao nguyên chủ lại đi thích ăn mặc như kỹ nữ như vậy nữa. Mặc đồ xong, Lan Anh ngã lăn lên giường và nằm ngủ. Chỉ là thân là một sát thủ, cô đã quen với việc ngủ trong sự đề phòng. Cho nên, chỉ cần có tiếng động nhỏ thì Lan Anh đã lập tức mở bừng mắt ra.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt của Minh Khanh phòng đại trước mặt mình. Lan Anh theo bản năng lập tức bật dậy nhanh như cắt rút chủy thủ bên hông ra. Tuy nhiên, khi Lan Anh chạm vào eo mình thì lại phát hiện trống trơn. Vì thế liền dùng chân đạp cho Minh Khanh một cái khiến cho anh ta văng ra, ngã lăn trên mặt đất. Sau đó ngồi thủ thế ở trên giường, dùng ánh mắt đề phòng nhìn chầm chầm vào Minh Khanh như một con thú hoang cảm nhận được nguy hiểm, luôn trong tình trạng sẵn sàng tấn công tự vệ bất cứ lúc nào.
Nếu là kiếp trước, có lẽ cú đá vừa rồi của Lan Anh có thể khiến cho Minh Khanh văng ra hơn chục mét, khó có thể bò dậy nỗi. Nhưng do thân thể này quá yếu ớt, cho nên chỉ có thể làm Minh Khanh văng ra và ngã xuống đất mà thôi. Có điều Minh Khanh cũng hơi bị tức bụng đấy.