- Cô không chết thì sao nhập vào vợ tôi được chứ. Nói vậy cũng đi nói.
- Không sợ?
Lan Anh lạnh lùng phun ra hai chữ.
Minh Khanh cũng lạnh lùng:
- Tại sao phải sợ? Cũng không phải có mình cô.
Lan Anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn Minh Khanh hỏi:
- Còn ai nữa?
Thế nhưng Minh Khanh lại thờ ơ đáp:
- Cô không cần phải biết.
Nếu cô không nói mình là ai thì hơi đâu anh ta phải nói cho cô biết chứ.
Lan Anh thấy thái độ của Minh Khanh như vậy cũng không thèm để ý nữa. Cô đã lấy lại sức rồi, liền ngồi bật dậy, đứng lên và bước đi. Minh Khanh vội chạy theo hỏi:
- Này, cô định đi đâu?
Lan Anh không trả lời mà cứ sải bước mà đi. Cho đến khi đứng trước cổng nhà mình, Minh Khanh mới biết là cô trở về. Anh ta định mở miệng chế giễu cô vài câu nhưng chưa kịp thốt ra thì chợt Hoàng Quân ở đâu vừa về tới, cũng vừa lúc dừng xe ngay trước cổng.
Thấy Minh Khanh và Lan Anh, Hoàng Quân ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, anh hai, chị hai. Hai người mới vừa đi đâu vậy? Sao quần áo, tóc tai..
Hoàng Quân nhìn thấy Minh Khanh và Lan Anh đầu tóc đều rối bời, quần áo thì xốc xếch như là vừa mới trải qua một trận đánh nhau dữ dội vậy, nên không khỏi buột miệng hỏi:
Thế nhưng, Hoàng Quân đã đoán đúng rồi. Lan Anh mở miệng lên tiếng:
- Mới vừa đánh nhau.
Trong ký ức của nguyên chủ thì đứa em chồng Hoàng Quân này là một người hiền lành, so với Minh Khanh khác một trời một vực. Nếu không phải nhờ Hoàng Quân thì Minh Khanh cũng đã không lấy nguyên chủ làm vợ rồi. Cho nên trong lòng Lan Anh cũng không bài xích Hoàng Quân. Chỉ là bề ngoài của cô nhìn vẫn cứ lạnh lùng thôi.
Lan Anh nói xong thì đi thẳng vào nhà, trước sự kinh ngạc của Hoàng Quân.
Hoàng Quân cảm thấy sao hôm nay Lan Anh lại trở nên lạ lùng như vậy, bèn quay sang Minh Khanh nhưng chưa mở miệng thì Minh Khanh đã nói:
- Cô ta giống như Phù Dung vậy, xác là Lan Anh nhưng hồn không phải.
Hoàng Quân trợn mắt há hốc mồm. Hình như mấy năm gần đây mượn xác hoàn hồn đang trở thành một xu thế thì phải.
Lan Anh đi vào nhà, bước vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước uống một hơi thật đã khát rồi đi lên phòng. Lan Anh mở tủ quần áo lấy cái ba lô ra, nhưng vừa kéo dây kéo ba lô ra thì thấy vài thứ gì đó rơi xuống. Lan Anh cúi người nhặt vật đó lên thì thấy đó là một chứng minh thư và một tấm ảnh.
Chứng minh thư thì Lan Anh vừa nhìn thấy thì trong đầu đã hiện lên nó là gì rồi. Còn tấm hình, Lan Anh phải lục loại trong đầu một hơi mới hiện ra nó. Đó chính là tấm hình chụp chung cả gia đình lúc nguyên chủ mới bảy tuổi, có cha mẹ, anh chị và em của mình. Trong đầu Lan Anh chợt hiện lên những hình ảnh vừa lạ lẫm nhưng cũng vừa quen thuộc, đó là những ký ức tuổi thơ của thân thể này, thật tươi đẹp và hạnh phúc, dù rằng cuộc sống rất nghèo khó.
Nước mắt Lan Anh bỗng nhiên tuôn rơi. Chính là cảm xúc của thân thể này. Thật ra, trải qua gần một năm sống cuộc sống không khác chi địa ngục, Lan Anh cũng đã ngộ ra rất nhiều điều, cũng hối hận với những gì mình đã làm. Giá như ngày xưa một lòng với Quang Thịnh, không đam mê dục vọng xác thịt thì đâu đến nỗi đi đến bước đường này. Chỉ là cô ta đã không thể quay đầu lại được nữa rồi. Cô ta đã bị chính người cô ta phản bội khống chế. Buộc phải ở bên Minh Khanh để Minh Khanh không tìm vị hôn thê hiện tại của anh ta chính là Phù Dung nửa. Thậm chí cô ta còn không có mặt mũi trở về nhà gặp gia đình mình.
Lan Anh cảm nhận được sự đau xót sâu trong nội tâm, liền biết nguyên chủ vẫn còn chưa đi. Lập tức tập trung tinh thần nói trong lòng:
- Nếu chưa đi thì hãy trở về đối mặt với những sai lầm của mình đi. Đừng bắt ta phải gánh thay cô. Còn nếu không dám thì hãy vĩnh viễn biến mất. Từ này về sau, ta chính là cô. Sai lầm của cô từ ta giả quyết.
Sự lạnh lùng và quyết liệt của Huyết Sát Lan Anh đã làm Lan Anh đang trốn ở một góc tối nào đó trong thân thể khiếp sợ. Có ta dĩ nhiên không dám đối mặt với tất cả, nếu không Huyết Sát Lan Anh cũng không thể xuyên vào được. Vì thế cô ta đã một lần nữa đứng lên, bước ra đối mặt với linh hồn Huyết Sát Lan Anh. Rồi mỉm cười nói:
- Tôi không có can đảm đó. Vậy thì đành phiền cô sống và gánh vác sai lầm thay tôi rồi. Có lẽ đây mới chính là sự giải thoát cho tôi.
Nói rồi, trước mắt Huyết Sát Lan Anh liền xuất hiện một bóng hình mờ ảo của Lan Anh, mỉm cười với cô rồi từ từ tan biến. Đồng thời cảm xúc chua xót hối hận ban nãy cũng không còn nữa.
Lan Anh khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, một lần nữa mở mắt ra đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Từ nay, cô chính là Lan Anh, những sai lầm của Lan Anh gây ra sẽ do cô chịu trách nhiệm.
Lan Anh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì Hoàng Quân và Minh Khanh mở cửa bước vào. Thấy Lan Anh lấy ra ba lô, Hoàng Quân sửng sốt:
- Chị hai, chị muốn đi đâu?
Lan Anh đáp:
- Tôi không phải là chị dâu của anh nên tôi không thể ở lại đây.
Hoàng Quân vội nói:
- Nhưng mà chị phải đi đâu chứ. Trở về nhà của chị sao? Người nhà chị liệu có tin chị là người thân của họ không? Cũng không phải ai cũng có thể tin chuyện mượn xác hoàn hồn này, nếu em không từng bị người mượn xác cũng không tin chuyện này đâu.
Hoàng Quân tưởng Lan Anh cũng là người ở thế giới này nên mới nói vậy.
Mà Lan Anh nghe Hoàng Quân nói từng bị người mượn xác cũng rất đỗi ngạc nhiên. Thảo nào mà hai anh em họ lại tỏ ra bình thường như vậy, hóa ra họ đã từng trải qua. Có điều Lan Anh cũng không quan tâm. Giờ cô phải giải quyết vấn đề thuốc giải cái đã. Theo như ký ức thì nguyên chủ đã phát hiện từ cái lần bị Quang Thịnh tiêm thuốc dị ứng, cơ thể mình liền thay đổi. Chỉ cần gần gũi đàn ông sẽ trở nên ham muốn vô cùng nhưng khi quan hệ thì lại đau đớn thấu tâm can. Vừa sung sướng cũng vừa thống khổ, đúng là sống không được mà chết cũng không xong. Cho đến khi vài tháng sau, khi Quang Thịnh đưa đến thuốc giải mới hết sự đau khổ đó. Chỉ là mỗi ba tháng phải tìm anh ta lấy một lần, nếu không sẽ thống khổ như cũ. Cứ như vậy mà nguyên chủ bị Quang Thịnh hoàn toàn khống chế. Bây giờ, việc đầu tiên Lan Anh cần làm chính là tìm Quang Thịnh lấy thuốc giải. Hoàn toàn giải hết chất độc một lần mới được.
Lan Anh đáp:
- Việc này anh không cần phải lo, tôi tự biết phải làm gì.