"Năm mới qua đi.
Diệp Thành lại lao đầu vào công việc. Hắn lần này còn vài công vụ cần xử lí gấp.
Lần này là kí kết một hạng mục công trình lớn với tập đoàn khác, tiền vốn và quy mô liên quan đều cực lớn, cần Diệp Thành đích thân có mặt. Nhiệm vụ này dù thế nào cũng không thể ủy thác giao cho cấp dưới, vì vậy Diệp Thành mấy ngày trước đã để Thu Lan đặt vé máy bay, dẫn theo đoàn cố vấn của mình cùng bay đến tỉnh bên.
Đoàn người bọn họ sau khi đến tỉnh bên, lại cùng công ty đối phương bàn bạc điều khoản nhiều lần, rốt cuộc tạm thời quyết định một phương án, trở thành đối tác bước đầu.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người trong đoàn của Diệp thị cũng yên tâm phần nào, xin với Diệp Thành một kỳ nghỉ ngắn, để tham quan xung quanh cảnh đẹp trong tỉnh.
Diệp Thành đáp ứng cho bọn họ. Hắn ở khách sạn cũng tạm thời không có chuyện gì, liền muốn đi ra ngoài đi dạo tùy ý một chút. Vừa đến cửa khách sạn, hắn liền gặp được Thu Lan.
Hai người ăn ý cùng nhau đi trên một đường.
Diệp Thành đi trên con đường tha hương xa lạ, trong lòng vẫn không thoát ra khỏi suy nghĩ mãnh liệt muốn gọi điện thoại cho Từ Lạc.
Không vì cái gì khác, đơn giản hắn chỉ là muốn nghe âm thanh của vợ hắn, muốn biết cô đang làm gì mà thôi.
Diệp Thành vừa đi vừa suy nghĩ, trong lúc vô ý nghiêng đầu, ở trên tủ kính nhìn thấy mấy món đồ chơi.
Cả một cửa hàng đồ chơi rất lớn trước mặt hắn. Trong tủ kính trưng bày đủ loại búp bê hình người, lớn có, nhỏ có, nam có, nữ cũng có. Có một búp bê bé trai mini, ôm quả bóng rổ cười đến rạng rỡ. Có một búp bê phụ nữ mặc tạp dề cười đến ấm áp. Còn có một búp bê người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt cực kì nghiêm túc.
Ngay lập tức Diệp Thành liền bị hấp dẫn.
Hắn tự nhiên cực kì muốn xem, nếu người đàn ông mặc âu phục và người phụ nữ cuốn tạp dề đặt cùng một chỗ, ở giữa lại đặt bé trai ôm trái bóng rổ kia, sẽ là hình ảnh như thế nào.
Thu Lan chú ý đến tầm mắt của Diệp Thành, cô nói, " Diệp tổng muốn mua mấy món này."
Sắc mặt Diệp Thành hiếm thấy mà hơi ửng đỏ, gật đầu một cái, " ừ."
" Là muốn tặng cho Lạc Lạc sao?" Thu Lan một thân khoác áo nỉ lông dày, màu nâu nhạt, tóc hơi xoăn mềm mại rũ sau lưng, lộ ra vẻ cực kì có khí chất. Cô nói tiếp, " Lạc Lạc em ấy, hình như cũng gần đến ngày sanh rồi á?"
" Sắp rồi, có lẽ chưa đầy một tuần nữa." Diệp Thành hơi cười một tiếng, khí chất sắc lạnh ở trên người cũng nhu hòa đi không ít. " Tôi và cô ấy sắp làm ba mẹ rồi."
Nói rồi hắn đi vào bên trong cửa hàng đồ chơi, chủ quán lúc này đang nằm bò trên bàn buồn ngủ, trong quán đủ các loại đồ chơi khác được trưng bày.
Diệp Thành bỏ qua đám đồ chơi kia, đi tới thẳng bên cạnh quầy, do dự một chút, đưa tay lấy mấy con búp bê khác ra, chừa lại ba con búp bê hồi nãy hắn nhìn thấy, rồi nhanh chóng đem ba tượng người kia đặt vào một chỗ cùng nhau.
Một khắc kia, khi tượng búp bê bé trai được đặt giữa hai người đàn ông và phụ nữ, Diệp Thành bất giác cảm thấy trong lòng có một trận ấm áp mãnh liệt nổi lên.
Cái này....chính là gia đình trong tưởng tượng của hắn mà.
Thu Lan nhẹ nhàng sờ đầu tượng búp bê bé trai kia, cô nói, " Diệp tổng à, có phải bây giờ......cậu đã hối hận vì đã làm khổ Từ Lạc không?"
Diệp Thành gọn gàng dứt khoát đáp, " ừ, nếu có thể, tôi thật hi vọng có thể hòa hợp lại với cô ấy."
" Nhưng mà, hai người đã kí đơn ly hôn rồi, nếu cậu nói rõ với em ấy, cậu có nói lời thật lòng của mình không, em ấy liệu có tha thứ cho cậu không?" Thu Lan ái ngại hỏi.
Diệp Thành cúi đầu trầm mặc suy nghĩ một lúc mới trả lời, " Tôi chưa kí đơn ly hôn, chỉ có Từ Lạc kí thôi, tôi....không biết, tôi rất ít khi nói chuyện với Từ Lạc, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cảm thấy rất khó có thể mở lời khỏi miệng, tôi....chỉ dám nói lúc em ấy ngủ mà thôi, em ấy có lẽ không nghe thấy."
Thu Lan nặng nề mà thở dài một tiếng. Đôi mắt trang điểm nhạt kia nhìn trời bên ngoài, nói, " nếu như là vậy, vậy thì cậu và em ấy hòa hợp lại, chính là một hi vọng mong manh mà thôi."
Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn Thu Lan, chân mày hắn bất giác cũng vì thế mà cau chặt lại.
" Diệp Thành, cậu.....đã từng thấy Từ Lạc khóc hay chưa?" Thu Lan đột nhiên xưng hẳn tên Diệp Thành ra mà hỏi.
Diệp Thành gật gật đầu, đáp, " từng thấy mấy lần rồi, không nhiều."
" Tôi cũng từng thấy rồi." Thu Lan cầm tượng búp bê phụ nữ đeo tạp dề ở trong tay, hãm sâu vào hồi ức, kể lại, " tôi vẫn nhớ lần đó, là ngày dỗ mẹ của Lạc Lạc, tôi lái xe đưa em ấy đến mộ viên ở nghĩa trang. Tôi đứng ở bên ngoài cách mấy bước, còn em ấy đi cúng mẹ."
" Cô ấy....." Trong lòng Diệp Thành bỗng nhiên căng thẳng.
" Ban đầu em ấy không có khóc, còn cười tươi tựa vào bên cạnh bia mộ của mẹ em ấy mà nói với bà rằng, em ấy sống rất tốt, rất vui, nói mọi người trong công ty đối xử với em ấy rất tốt, nói rằng cậu rất yêu thương em ấy, bảo bà ở trên trời linh thiêng cứ yên tâm, không cần lo lắng."
Ngữ khí Thu Lan trầm xuống một chút, ngừng lại một lát, cô nói tiếp, " Lạc Lạc sau đó hình như không nhịn nổi nữa mà cười, nhưng mà cười trong nước mắt. Là nước mắt đó. Em ấy nói rằng rất nhớ bà, nhớ món sủi cảo nhân thịt bà làm nhân lúc năm mới, rất nhớ dáng vẻ bà đeo tạp dề, em nói em ấy rất cô đơn, nói em ấy tối qua mơ thấy bà ôm em ấy, em ấy muốn biết có phải bà trên trời linh thiêng cũng đang nhớ đến em ấy..."
Diệp Thành bất giác siết chặt nắm tay, trong lòng khó chịu vô cùng.
" Diệp Thành, cậu có biết trước ngày dỗ của mẹ Lạc Lạc, đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thu Lan tiếp tục hỏi.
Diệp Thành sửng sốt một chút, " cái gì?"
Thu Lan chậm rãi nói, " chính là mấy ngày trước ngày dỗ của mẹ em ấy, cậu vào đêm 30 giao thừa bỏ Lạc Lạc ở nhà một mình, bay đến Los Angeles hẹn hò với Lưu Tâm Nhã. Lạc Lạc làm một bàn cơm tất niên, đợi cậu cả một buổi tối, nhưng cậu lại không về, nên hôm sau em ấy đành đổ đi hết."
Trong lòng Diệp Thành bỗng nghẹn lại, giống như bị ai bóp mạnh.
Hốc mắt Thu Lan hơi phiếm hồng, cô lớn hơn Từ Lạc đến mấy tuổi, cho tới giờ đều coi Từ Lạc như em gái mình, vì vậy lúc nói đến những chuyện này của Từ Lạc, tự nhiên lòng vô cùng chua xót khó nhịn. Cô nghẹn giọng mà kể,
" Thật ra tôi cũng hiểu thân thế của Từ Lạc, gia đình của em ấy vốn dĩ rất hạnh phúc. Hồi em ấy còn nhỏ, đã bị ném tới ném lui giống như rác rưởi, chỉ có mẹ em ấy, bà mang đến tình yêu và sự quan tâm cho Từ Lạc, nhưng thật bất hạnh, mẹ em ấy lại bệnh nặng qua đời, thượng đế đã lấy đi phần ấm áp cuối cùng của em ấy, và rồi em ấy gặp cậu, nhưng cậu lại chỉ coi em ấy như mấy hạng người có thể đem ra tùy ý đùa giỡn tùy ý, hạ thấp chân tâm của em ấy xuống mức không đáng một đồng..."
Thu Lan nói đến đây, không khỏi xót hết mắt. " em ấy từ nhỏ đã bị ghét bỏ, lớn lên lại không mấy dễ dàng tìm được người mình yêu, may mắn lại được mẹ cậu yêu mến mà chọn làm con dâu, muốn em ấy hết lòng chăm sóc cho cậu. Nhưng mà cậu, lại không có một chút trân trọng nào, em ấy càng cố gắng đến gần Diệp Thành cậu hơn, chỉ để cậu nhìn em ấy nhiều hơn một chút.....nhưng mà cậu lại...."
Hốc mắt Diệp Thành chua xót, bất giác hơi đỏ.
Những chuyện này, hắn đã từng thông qua điều tra mà biết được, nhưng lúc này, chân chính nghe người khác kể lại, trong lòng thêm dằn vặt khổ sở.
Hắn sai rồi. Hắn thật sự là một tên khốn mà.
Giọng Thu Lan hơi khàn khàn, " cho nên, tôi mới nói chuyện cậu định theo đuổi lại Lạc Lạc, chính là mong manh. Tôi từng nhìn thấy Từ Lạc ngồi trong phòng làm việc một mình, ôm di ảnh nhỏ của mẹ em ấy mà khóc lén lút, em ấy thoạt nhìn rất kiên cường mạnh mẽ, cả người gai góc như một con nhím xù lông, nhưng thật ra em ấy là do thiếu hụt tình cảm, thiếu đi cảm giác an toàn, thiếu sự yêu thương che chở, cậu nếu muốn theo đuổi lại em ấy, nhưng lại không dám nói ra tâm tư, vậy nên Lạc Lạc cho dù đã nhìn thấu manh mối, cũng sẽ ở trong lòng phủ nhận đi phỏng đoán của mình, bởi vì em ấy không tin cậu, không tin cậu nữa đâu."
Hầu kết Diệp Thành khẽ chuyển một cái, hắn nói, " vậy....thế nào....thế nào mới có thể để em ấy tin tưởng, tôi muốn ở bên em ấy cả đời.....tôi thật ra, đã....thích em ấy!"
Thu Lan trầm mặc một lúc, gom ba con búp bê kia lại, đặt vào trong tay Diệp Thành rồi nói, " chính là, cảm giác nghi thức đó."
....."