Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 11: Không ngại cho anh đoạn tử tuyệt tôn




Từ Lạc nhìn Diệp Thành từ trong gang tấc. Cô sợ hãi trong lòng, bất giác đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này, cơ thể của Diệp Thành phía trên lại không mặc gì, cô cũng vì thế mà đường đường chính chính tay chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn.
"Không tệ chút nào?" Từ Lạc bất giác xấu hổ đỏ mặt, tay cô cứ như có nam châm, không rời khỏi da thịt của hắn.
Diệp Thành cúi đầu nhìn ban tay thon trắng của cô, đang nằm trên cơ ngực của mình, " Lý Từ Lạc, em muốn tôi..?"
Từ Lạc lúng túng, cười một cái, cô xấu hổ, má cũng phiếm hồng...liền thu tay về, chối bay biến.. "Anh nằm mơ à..."
Diệp Thành hừ lạnh.." Từ Lạc, tôi vẫn nhớ cô là trợ lí của Diệp thị, ở trường hợp này, cô lại cùng cấp cao của công ty khác bàn chuyện này kia, cô thấy thích hợp sao?"
Từ Lạc nhíu mày, " Có gì không thích hợp?"
Diệp Thành lại gằn lên, " Cô khoảng thời gian còn lại định phân ranh giới với tôi?"
Từ Lạc thở dài.. " Diệp tổng, anh không thấy buồn cười à, tôi là nhân viên của Diệp thị, nhưng nói chuyện với ai, cười với ai, là quyền tự do cá nhân của tôi, liên quan gì anh, đâu có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà anh."
"Tự do, cô hiện tại muốn tự do lắm sao?" Diệp Thành quát lên.
Dáng vẻ không ngoan ngoãn lúc này của Từ Lạc khiến hắn thực điên tiết.
Trong lòng hắn lúc này, chỉ muốn đè cô ra, làm cô một trận, để cô chừa cái thói không nghe lời, muốn chống đối hắn.
Từ Lạc không để ý, đôi môi của Diệp Thành đã dán sát vào cô, cánh tay hắn giữ chặt eo cô lại, cả người hắn, nhiệt độ liền nóng lên mà áp sát vào thân thể của cô.
Cô càng muốn đầy hắn ra, Diệp Thành lại ôm cô càng chặt hơn. Khiến cô sắp nghẹt cả thở.
Buông ra, Từ Lạc hét lên...
Bàn tay cô cũng mạnh mẽ nhằm má hắn mà táng mạnh...
Chát...âm thanh vang lên,,,
Trong phòng, không khí liền im lặng đến đáng sợ.
Ánh mắt Diệp Thành u ám, " Lý Từ Lạc, gan cô đủ lớn, lại đám tát tôi?"
" Diệp tổng, tôi không giỡn mặt với anh, tôi đã từng nói với anh rồi, chúng ta đã ly hôn, anh bây giờ chỉ là cấp trên của tôi, loại hành vi này, anh nên ngừng lại ngay đi..."
Con ngươi Diệp Thành đỏ ngầu nhìn Từ Lạc.
Từ Lạc mắt nhìn thẳng vào Diệp Thành, cô tiếp lời, " Còn nữa, tôi và Trần Phong, chỉ là bạn bè bình thường, tôi có cân nhắc của tôi, tôi nói chuyện với anh ấy, vốn chả liên quan gì đến công ty cả, nên anh không cần lo..
Từ Lạc hít một hơi thật sâu, " Cho nên, từ nay, anh đừng làm loại chuyện này với tôi thêm lần nào nữa, nếu anh còn dám một lần nữa.....tôi Lý Từ Lạc sẽ không ngại mà cho anh, đoạn tử tuyệt tôn đâu..."
Vừa nói, cô vừa tiến đến tai Diệp Thành, nói nhỏ.." Tôi nói được, là làm được..."
Dứt lời, cô xoay lưng bỏ đi, để lại Diệp Thành chôn chân tại chỗ..một mảnh tâm tình phức tạp mà nhìn theo cô..
...
Sau khi Từ Lạc trở lại ghế ngồi, không bao lâu, Diệp Thành cũng mặc áo sơ mi trắng mới sạch sẽ đi xuống, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Bình tĩnh mà ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc.
Lưu Tâm Nhã vừa quay sang, liền nhìn thấy má phải của Diệp Thành hồng hồng, " Thành, mặt anh bị sao thế?"
Vừa hay trên sân khấu tới phần quyên góp, mắt Từ Lạc xoay nhìn, cười nhạo mà nói "Ài, Diệp tổng đây là, vì có cơ hội cống hiến sức mình, vì trẻ em, nên kích động tới đỏ mặt đó mà."
Diệp Thành cảnh cáo lườm cô một cái.
Lưu Tâm Nhã dùng ánh mắt nghi ngờ trên người Diệp Thành và Từ Lạc một chút, rồi lại nhìn thẳng lên sân khấu.
Phần quyên góp kết thúc, chính là giải lao, nghỉ một chút. Mọi người liền giải tán, người tìm người bắt chuyện kinh doanh, làm ăn...
Lưu Tâm Nhã ở bên tai Diệp Thành nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, sau đó liền rời đi.
Đợi sau khi cô ả đi rồi, Diệp Thành mới nhìn đến Từ Lạc, thấy cô ánh mắt tò mò, hắn mới lạnh lùng giải thích.." Cô ấy, muốn vào Diệp Thị làm trợ lí đặc biệt, nên trước khi nhậm chức, phải tới Anh tham gia huấn luyện một tháng."
Từ Lạc ồ lên một tiếng, chẳng có gì là ngạc nhiên.
Diệp Thành tiếp tục nói, " đợi sau khi cô ấy về, trước tiên đi theo cô, cô giúp cô ấy, quen thuộc tình huống công ty."
Từ Lạc trợn mắt nhìn Diệp Thành, người đàn ông này sao lại để cô dẫn dắt Lưu Tâm Nhã kia, lầm rồi sao, não úng thủy à?. Thách‎ 𝙩hánh‎ 𝙩ì𝗺‎ được‎ (‎ T‎ 𝑟‎ 𝑼‎ 𝗺‎ 𝙩‎ 𝑟‎ 𝒖‎ y‎ ệ‎ n.Vn‎ ‎ )
Lưu Tâm Nhã kia, thực không an phận mà, thật còn muốn ép cô vào đến ngõ cụt..đủ đê tiện mà...
Diệp Thành nhìn bộ dạng kinh ngạc lẫn sửng sốt của Từ Lạc, tâm tình hắn liền có chút phức tạp, liền nói.." Tôi đã quyết định rồi, cô tự mà giải quyết, Tâm Nhã thân thể yếu ớt, cô nhớ bao dung chỉ dạy cho cô ấy, nếu để cô ấy chịu bất cứ ủy khuất nào..."
Từ Lạc nheo mắt nhìn hắn, " Anh liền sẽ đuổi việc tôi?"
Nụ cười trên mặt của Diệp Thành lập tức tắt ngúm, thật lâu sau, hắn mới nói được mấy chữ...
"Từ Lạc, cô nghĩ cũng hay quá đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.