Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa




Một ngày sau.
Trong phòng bệnh của Từ Lạc.
Luật sư một bên ngồi, chia ra hai phần văn kiện, đặt trước mặt Diệp Thành và Từ Lạc. Anh nói, " Diệp tổng, Cô Từ Lạc, đây là thỏa thuận nuôi dưỡng lúc trước hai người đã định, trong đó quy định trách nhiệm nghĩa vụ đôi bên giữa Diệp Tổng và Cô Từ Lạc phải thực hiện quá trình nuôi dạy con, cùng với quyền lợi rõ ràng của cả hai bên."
Từ Lạc mở văn bản thỏa thuận ra xem, đọc hết một lượt tất cả các điều khoản trong thỏa thuận.
Diệp Thành cũng nghiêm túc nhìn qua, nhưng là mới chỉ xem được vài mục, anh liền cau mày.
Luật sư rất nhạy cảm liền nhận ra điểm này, liền nói, " Diệp tổng, thỏa thuận này anh có vấn đề thắc mắc sao?"
Diệp Thành lắc đầu, mặt không biểu cảm, hồi lâu quay đầu nhìn Từ Lạc, cười khổ nói, " Từ Lạc, em cần phải vạch rõ giới hạn với anh như vậy sao?"
Trong văn bản thỏa thuận này, liệt kê tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ của hai người, quy định rất rõ ràng. Thực chất thì cũng không để cho bất kì bên nào trong thỏa thuận phải chịu thiệt, cũng không để chiếm ưu thế. Đồng thời, còn ở trong một mức độ nhất định đàm bảo chất lượng cuộc sống của con trai, có thể coi đây là một bản thỏa thuận rất hợp lý và khôn khéo.
Nhưng cái đáng nói ở đây chính là thái độ  giống như việc chung,  khiến cho Diệp Thành cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.
Từ Lạc đóng thỏa thuận lại, mắt bình tĩnh nhìn Diệp Thành, cô nói, " Tất nhiên là phải rõ ràng trước, sau này mới không phải dây dưa lằng nhằng, miễn cho tôi và anh lại làm ầm làm ĩ lên, sẽ rất khó coi. Anh thấy thế nào?"
Trong mắt Diệp Thành gợn sóng khó lặng xuống, " anh thật sự chỉ muốn đối tốt với hai mẹ con."
" Anh mau ký thỏa thuận đi." Từ Lạc bất đắc dĩ thở dài, cô tiếp lời, " việc đối tốt với mẹ con tôi, không phải anh cứ nói ngoài miệng là xong. Tôi bây giờ chỉ muốn một lòng nuôi con khôn lớn khỏe mạnh, cái khác, đều không để tâm, cũng không còn sức tiếp nhận."
" Lạc Lạc, em có phải vẫn chưa thể tha thứ cho anh?" Diệp Thành khổ sở nói.
Từ Lạc khẽ nhíu mày, " tha thứ cho anh?"
" Có phải em còn hận anh rất nhiều?"
Từ Lạc khẽ cười một tiếng, bút ở trong tay cũng xoẹt xoẹt ký lên văn bản, vừa ký vừa nói, " không, tôi không hận anh, cũng chưa bao giờ hận anh, nói cho cùng thì anh đã từng cứu mạng tôi, cho nên chuyện của chúng ta, đã đề huề, anh đến tôi đi, không ai nợ ai cả. Quá khứ đã qua hết rồi, có tha thứ, hay không tha thứ thì cũng không còn quan trọng nữa."
Diệp Thành ngẩng đầu, không kìm nén được mà đưa bàn tay anh nắm lấy bàn tay Từ Lạc có chút lạnh như nước đá, "cho nên, em hiện tại.....chính là không còn quan tâm nữa, đúng không?"
Từ Lạc không mở miệng nói chuyện, nhưng sắc mặt của cô chính là lại viết rõa ràng hai từ "đúng vậy."
Diệp Thành chán nản buông lỏng tay cô ra, " Lạc Lạc, anh thà nguyện ý để em hận anh, không tha thứ anh, vì như vậy thì ít ra em còn có thể thường xuyên nhớ đến anh. Chứ không phải cái thái độ như lúc này, cái gì cũng không để ý, trong lòng một vị trí nhỏ như hạt cát xa mạc cũng không cho anh."
Luật sư ở một bên trầm mặc nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng, " Diệp tổng, cô Từ Lạc, hai người xem xem nếu thỏa thuận không có vấn đề gì, thì có thể ký rồi. Ký xong, thì tôi có thể đem đi đóng mộc công chứng cho anh chị."
Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển, anh khó khăn nhấc bút lên, nặng nề kí xuống tên của mình.
Luật sư kiểm tra lại hết một loạt văn bản đã kí tên đầy đủ của cả hai bên xong đâu đấy, mới cúi đầu chào, thu xếp giấy tờ vào cặp tác rồi rời khỏi phòng.
Trong phòng bệnh, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Thành và Từ Lạc hai người, cùng nhóc con Diệp Lạc Thiên con trai nhà họ.
Nhóc con kia, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn...cứ thế mà vù vù bao thoải mái, cũng không cần biết đến cái chuyện kí kết thỏa thuận nuôi dưỡng gì đó của cha mẹ nhóc.
Có đôi khi, làm trẻ con thật thích, vô ăn, vô lo, vô nghĩ, nằm không cũng tạo phúc.
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Thành mới lên tiếng, " Từ Lạc, anh biết em không tin anh."
Từ Lạc quay nằm quay đầu về phía cửa sổ, cô không ngủ, mắt vẫn phản chiếu chứt ánh nắng ngoài cửa sổ, " vậy thì sao?"
Diệp Thành nghiêm túc nói, " anh biết mình trước đây làm rất nhiều chuyện có lỗi, phụ bạc, lạnh nhạt với em nhiều năm như vậy. Nhưng anh thề, sau này hai mẹ con em chính là bảo bối của anh, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, cho con nữa, nhất định đó."
Từ Lạc đẩy Diệp Thành ra xa, người đàn ông này, tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như vậy, khiến cô vô cùng không thoải mái, " tôi biết rồi, anh còn có việc gì nữa sao?"
Diệp Thành biết Từ Lạc đây là hạ lệnh đuổ khách, anh cũng không định ở lại lâu, công ty còn có cuộc họp quan trọng phải tiến hành, liên quan đến hạng mục của tập đoàn trong nửa năm sau, cho nên anh buộc phải tham dự.
Anh đứng dậy, chỉnh lại tây trang, nghiêm túc nói, " mặc kệ em có tin anh hay không? Anh đều sẽ dùng hành động để chứng minh, còn nữa cho dù bây giòe em có quan tâm hay là không, em có căm ghét anh cỡ nào." Diệp Thành hơi dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói, " Lý Từ Lạc, anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa, khiến em quay lại bên anh."
Dứt lời, Diệp Thành xoay đầu đi khỏi phòng, rốt cuộc thì nỗi lòng cũng nói ra được, đúng thế, hai người họ, dù rằng cô đã kí đơn ly hôn thì sao? Việc kí thỏa thuận nuôi con nhưng không ai nợ ai thì lại thế nào? 
Anh đều không quan tâm, việc bản thân trái tim anh muốn làm nhất, đó là muốn theo đuổi cô một lần nữa, muốn mang lại hạnh phúc cho cô, chứ không phải là đau khổ tủi nhục nữa. 
Dù có khó khăn, nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ, mà theo đuổi đến cùng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.