Một lời nói kia của Từ Lạc liền xác định mối quan hệ của hai người họ. Nghĩa là Diệp Thành ở trong tim Từ Lạc vẫn có phân lượng. Chỉ cần vậy thôi, cũng đủ làm cho Diệp Thành hạnh phúc đến lâng lâng.
Anh kích động, đưa tay ém góc mền cho vợ, dịu dàng nói, thanh âm lại run nhẹ, "Lạc Lạc, cảm ơn em."
"Anh phiền ghê á." Từ Lạc vẫn không nhìn Diệp Thành, cô buồn ngủ mệt mỏi, mắng anh, nhưng lời cô mắng lại khiến anh phấn khích và vui mừng.
Diệp Thành giống như muốn xác nhận lời khi nãy của Từ Lạc, lén ghé đầu tới lại hôn lên khóe miệng của cô một cái. Từ Lạc không nói gì, cũng không cự tuyệt.
Anh hôn xong, cảm giác kích động vui sướng không cách nào tan đi. Thật giống như còn chưa đủ, không nhịn được lại hôm thêm một cái nữa.
"Được rồi, đừng có dính vào em nữa, phiền chết đi được." Từ Lạc có chút bất mãn mắng anh.
"Ừ anh biết rồi." Ý cười trong mắt Diệp Thành vẫn không tan đi, anh nói,: "vậy em ngủ đi, đến giờ cơm tối, anh lại gọi em."
Từ Lạc xùy một tiếng, lại mở mắt hỏi, "tiểu Thiên đâu rồi?"
"Lúc em trong phòng phẫu thuật, anh nhờ y tá trông nó. Giờ đang nằm trong giường cạnh em bên này." Diệp Thành vừa đáp vừa tới xem chừng con trai trong giường của mình. Xem ra vẫn là thoải mái quá nên ngủ say vù vù. Chẳng bận tâm người lớn có bao nhiêu chuyện phiền.
"Vậy đợi muộn một chút rồi hãy pha sữa cho con." Từ Lạc căn dặn.
Diệp Thành đáp lại, ngồi trên sofa bên cạnh giường của Từ Lạc, cảm giác được một lớn một nhỏ trên giường bệnh và giường sơ sinh đều đã lâm vào giấc ngủ, anh mới thở phào.
Anh lấy điện thoại ra nhìn lại lịch công tác của mình, biết hôm nay còn có một bữa tiệc không thể thoái thác.
Diệp Thành đành phải bước nhẹ ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, sau đó ra khỏi bệnh viện lái xe đến công ty.
Vừa đến công ty. Thu Lan đã sớm chờ ở đó. Nhìn thấy Diệp Thành, cô mới thở phào một cái, "Diệp tổng, tôi còn tưởng cậu quên luôn vụ này rồi đấy?"
" Không quên được," Diệp Thành bước từng bước vững vàng vào phòng thay đồ của mình, "đợi tôi thay đồ, lập tức ra ngay."
Thu Lan ở bên ngoài chờ một lát, nghe được tiếng cửa mở cạch cạch, Diệp Thành thay xong quần áo từ bên trong đi ra ngoài.
Thu Lan chỉ nhìn một cái, liền nói: "Diệp tổng. chiếc áo cậu đang mặc không thay sao?"
"Không, thay áo khoác và quần thôi, không thay áo sơ mi." Diệp Thành thản nhiên đáp.
Thu Lan nhìn chăm chú, quả nhiên áo sơ mi vẫn là cái ban nãy lúc đến công ty, nhưng áo khoác và quần mặc dù cùng tone với cái trước, nhưng lại khác biệt lớn ở chi tiết.
Diệp Thành cẩn thận vuốt phẳng áo sơ mi trắng đang mặc trên người mình như ôm một bảo bối, rất trân trọng, không nỡ khiến nó có một nếp nhăn nào.
Anh xoay người, cầm lấy đồ của mình. "đi thôi."
Thu Lan gật gật đầu, đi theo Diệp Thành cùng xuống tầng ngồi xe, đến địa điểm bữa tiệc.
Bữa tiệc lần này là hiệp hội kinh tế nổi tiếng của thành phố X chủ trì, mời toàn người có quyền trong thương giới, phân lượng đều không nhẹ, rất nhiều doanh nghiệp trẻ, đều dùng tư cách tham gia bữa tiệc này làm mục tiêu. Nhưng đối với một người bắt đầu từ lúc tiếp nhận Diệp thị đã tham gia đủ kiểu tiệc tùng nhàm chán này như Diệp Thành mà nói, thật chỉ là phiền hà.
Anh cũng không định tham dự đến cuối tiệc, chỉ lộ mặt, uống mấy ly cho có lệ là được.
Lúc đến nơi, bữa tiệc chỉ mới bắt đầu.
Chủ tịch hiệp hội nói xong nâng ly rượu mừng, người đứng ngồi trong sảnh rộng lớn liền bắt đầu hoạt động.
Diệp Thành vừa bưng lên một ly rượu, bên tai đã vang lên một giọng nói: "Diệp tổng, lâu rồi mới gặp."
Diệp Thành ngẩng đầu, vừa nhìn liền nhận ra người kia là Cao tổng.
Cao tổng này là chỗ quen biết của anh, nhưng quan hệ của hai người không có gì gọi là thân thiết cho lắm.
Ấn tượng của Diệp Thành đối với Cao tổng người này đã rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhớ đến năm ngoái, chính là mụ vợ của ông ta tại dạ tiệc từ thiện nào đó, tráo rượu mạnh cho Từ Lạc uống, khi vợ anh mới mang thai, khiến Từ Lạc say, rồi để anh nghe được những lời trong lòng kia của cô.
Trong lòng anh đối với tên giám đốc này, vẫn là không ưa, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, "Cao tổng.".
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
" Lâu lắm không gặp Diệp tổng rồi. nghe nói hạng mục khu nhà Từ Thiện bên phía Đông Thành Phố của cậu lại trúng thầu, thật đáng chúc mừng, Diệp tổng thật khiến những người lớn tuổi như tôi bội phục." Cao tổng cố ý lấy lòng nói.
Diệp Thành đương nhiên nghe ra ý lấy lòng trong lời nói của Cao tổng, anh cũng hiểu được, Cao tổng này tại sao muốn làm như vậy.
Cao tổng này, trong tay có công ty quản lý, tình trạng phát triển cũng không tệ, nhưng 2 năm qua, bởi vì chính sách của chính phủ thay đổi, và khuynh hướng phát triển của giới giải trí, 3 hạng mục đổi mới của công ty ông ta đều bị mắc kẹt trong đó, lập tức, công ty liền rơi vào ải khó.
Ước chừng mất đi 3 hạng mục lớn, chắc hẳn thời gian gần đây công ty của Cao tổng cũng rất khó khăn, khó trách ông ta khắp nơi, chạy vạy tìm đầu tư như vậy.
Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, "Cao tổng quá khen, tôi dù sao cũng còn trẻ tuổi, có một số việc trước mắt vẫn chưa làm được, còn cần cố gắng rất nhiều."
Mọi người trên thương trường đều là nhân tinh, Cao tổng kết hợp tình huống của mình và Diệp Thành, lại nghĩ thêm về lời nói của Diệp Thành, ông ta nhanh chóng liền nhận ra ý vị.
Diệp Thành chính là không muốn giúp ông ta.
Sắc mặt ông ta có chút nhục nhã, nhưng vẫn gượng cười, "Diệp tổng là một anh tài, kiệt xuất, sau này nhất định có thể đi xa hơn."
Dứt lời, ông ta liền lôi kéo Diệp Thành đến bên bàn tròn ngồi xuống.
Lúc Diệp Thành cho rằng chỉ cần uống vài ly rượu là có thể quăng cục phiền phức Cao tổng này đi, ánh mắt anh xoay chuyển, phát hiện bên cạnh mình còn ngồi thêm một người phụ nữ rất trẻ, xinh đẹp xa lạ.
Người phụ nữ trẻ kia khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội màu kim tuyến bạc, mặt mũi mang theo chút âm nhu, đường nét tổng thể không mất đi nét quyến rũ của người phụ nữ đầy khí chất, rất đặc sắc.
Da cô ả rất trắng, đôi môi đỏ ửng, từ toàn thân mà nhìn, vóc người cũng là trình độ tuyệt hảo.
Người này, Diệp Thành có chút xíu ấn tượng, hình như là một ngôi sao nữ có tiếng tăm gần đây.
Cao tổng nhìn thấy ánh mắt Diệp Thành liếc nghệ sĩ nữ ký hợp đồng của nhà mình, lúc này cười nói: "Diệp tổng, uống mấy ly nữa đi, nào, Trình Anh, ngây ra đó làm gì? Rót rượu cho Diệp tổng."
Ngôi sao nữ kia, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy chai rượu một bên muốn rót rượu cho Diệp Thành.
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, cản lại động tác của cô ả, thái độ của anh rõ ràng là lịch sự, nhưng lại vô cùng xa cách, nói: "không cần phiền phức vậy, tôi tự làm."