Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 169: Dọn vào chung phòng với anh nhé




Một tuần sau.
Diệp trạch.
Diệp Thành đứng ở cửa sổ sát đất, cúp điện thoại.
Anh quay đầu đi vào phòng ngủ của Từ Lạc. Người lúc này đang ở bên trong nghe nhạc.
Từ Lạc trải qua phẫu thuật, sưng phù trong đầu đã được loại bỏ thành công, lại phối hợp với một vài liệu pháp nghiên cứu mới nhất của chuyên gia, thị lực liền khôi phục rất nhanh, mớ khoảng một tuần, thị lực đã tốt hơn trạng thái mơ hồ trước khi phẫu thuật rất nhiều, bây giờ đã có thể nhìn thấy hình dạng một vài thứ.
Mặc dù thị lực khôi phục rất nhanh, nhưng Diệp Thành lại nhạy cảm nhanh chóng phát giác, khoảng thời gian này, tâm tình của Từ Lạc càng ngày càng sa sút.
Biểu hiện cụ thể, Từ Lạc mỗi ngày đều trở nên lười vận động, thường xuyên thích đối diện với vách tường cầm vài thứ rồi ngẩn người, ngay cả nhạc trong tai nghe cũng là những bài hát mang đầy những giai điệu bi thương, như đàn nhị đa cảm sầu ly cứa vào lòng người.
Anh ban đầu thực rất hoang mang, cho rằng có chỗ nào đó mình đã làm không tốt, cẩn thận suy nghĩ, sau khi tra cứu tài liệu mới giật mình, hóa ra không lâu sau sẽ là ngày dỗ mẹ của Từ Lạc cũng là mẹ vợ của anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc, lấy một bên tai nghe của cô ra, nói: " Lạc Lạc, anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé."
Kể từ khi Diệp Thành biết được nguyên nhân tâm tình Từ Lạc suy sụp, liền bắt đầu suy nghĩ đủ cách để cô thấy thoải mái tinh thần, mấy hôm nay, anh kiên trì mỗi ngày dẫn Từ Lạc đến công viên gần nhà giải sầu. Vậy mà hiệu quả lại không tệ.
Từ Lạc nghe thấy lời Diệp Thành, gật gật đầu, "em biết rồi."
Diệp Thành dắt tay Từ Lạc, lại một tay ôm nhóc con Diệp Lạc Thiên nằm bên cạnh vào lòng, trong lòng bỗng mang theo cảm giác hết sức thỏa mãn.
Anh cứ như vậy dẫn vợ và ôm con trai rời khỏi phòng khách, đang định đi ra cửa, Từ Lạc bỗng nhiên dừng lại, "em quên nó."
Dứt lời cô xoay người, dùng đôi mắt phạm vi sương mù phất tay về phía hướng khác, "mau qua đây với chị."
"Ấu ấu..." Tiếng cún kêu mềm nhũn của cún bông vang lên, tiếng chân vội vàng chạy đến đôi tay của Từ Lạc.
Bọn họ cứ như vậy, hai người lớn, một nhỏ, một cún đáng yêu đi đến công viên gần đó.
Trời gần tối, người trong công viên cũng không ít. Nhưng bởi vì đây là khu biệt thự cao cấp chuyên dụng, diện tích công viên rộng lớn, người bên ngoài không thể vào, nên trong công viên này, vẫn là có chút trống vắng.
Trống vắng cũng tốt, Diệp Thành nghĩ, vừa hay đúng lúc không bị ai quấy rầy.
Anh dẫn Từ Lạc đến viên cảnh giả trong công viên, tìm ghế đá ngồi xuống.
Trời còn mùa xuân, trời đất băng tan.
Gió vẫn lạnh buốt, áp vào thẳng trong cổ họng.
"Em có lạnh không?" Diệp Thành lo lắng hỏi.
Từ Lạc lắc lắc đầu, "thoải mái hơn điều hòa trong phòng."
Diệp Thành ừ một tiếng, tay anh vẫn đan tay cô mười ngón không buông ra.
Anh dường như đang suy nghĩ cái gì, nhìn cảnh sắc ở phía xa thật lâu, mới quay đầu lại, nghiêm túc nói với Từ Lạc: "Lạc Lạc....hay là...em dọn về đi?" Cún bông lúc này đang nằm trên đùi Từ Lạc, bàn tay cô đang vuốt ve hai cái tai mềm đầy lông êm như nhung của nó.
Cô nghe thấy lời Diệp Thành, sửng sốt một chút, "em không phải đã dọn về rồi sao?"
"Ý anh là, xóa bỏ quan hệ thuê ở hợp đồng," bàn tay Diệp Thành nắm chặt bàn tay của Từ Lạc, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay của cô, anh nói tiếp: " Cái đó, phòng em đang ở hiện tại chỉ là phòng cho khách điều kiện không tính là tốt nhất. Anh muốn để em dọn đến phòng ngủ của vợ chồng mình trước kia, em xem thế nào?"
Từ Lạc trầm ngâm không nói chuyện.
Quyết định này, đối với cô hiện tại mà nói, có chút khó khăn.
Hiện tại, mặc dù đã ở biệt thự lớn của Diệp Thành, nhưng dù gì, cô mỗi tháng đều đưa tiền thuê nhà, phí điện nước cho Diệp Thành như giá thị trường, cho nên cô hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Bây giờ, nếu như không cần trả tiền thuê nhà, ở miễn phí, lại còn chung phòng với Diệp Thành.... vậy thì....
Diệp Thành giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Từ Lạc, nhẹ nhàng kéo người tới, "anh không phải ép em lập tức quay lại với anh đây, sở dĩ anh nói chuyện này là muốn cho em điều kiện tốt nhất, để anh dễ chăm sóc em hơn."
Từ Lạc vẫn có chút do dự.
"Anh biết anh trước đây đề nghị em ly hôn là ngu ngốc. Nhưng anh biết lỗi rồi, anh hiện tại chỉ muốn chăm sóc tốt cho em, cho con." Hầu kết Diệp Thành khẽ chuyển, "....em dọn vào ở chung phòng với anh nhá."
" Anh sẽ cố gắng hết sức....nếu em chịu chấp nhận anh, hài lòng với biểu hiện của anh, sẵn lòng tin tưởng anh một lần nữa, chúng ta yêu lại nhé."
"Nếu em không hài lòng thì...."
Diệp Thành nói đến đây, bỗng dưng không nói được nữa.
Từ Lạc lại câu khóe môi lên, cô cười một cái, "nếu em không hài lòng thì sao?"
"Vậy thì anh sửa, sửa đến khi nào em vừa lòng, yên tâm mới thôi." Diệp Thành hôn nhanh lên mặt của Từ Lạc một cái, "dù sao anh cũng không từ bỏ em đâu, nên em đừng nghĩ có thể ném anh đi."
Từ Lạc nghĩ thầm một lát, cuối cùng trong ánh mắt chờ đợi nóng hừng hực của Diệp Thành, gật gật đầu đồng ý.
Diệp Thành vui mừng đến suýt chút nữa nhảy lên.
Chuyện anh mong chờ lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc cũng nhận được đồng ý của Từ Lạc nhà anh.
Vừa nghĩ tới việc lát nữa về nhà là có thể dọn, tối nay có thể chung phòng ngủ với Từ Lạc, anh quả thực kích động đến không thể chờ một khắc.
Lúc anh đang vui, một giọng nói không hài hòa bỗng vang lên bên tai: " Diệp tổng."
Diệp Thành vừa quay đầu, vừa nhìn hóa ra là lão Cao tổng đã một tuần không gặp.
Trạng thái Cao tổng vừa nhìn qua thấy có chút tiều tụy, khuôn mặt già nua của ông ta lại xuát hiện mấy cái chân chim, quầng thâm mắt rất nặng, cả người đều không có tinh thần là mấy.
Trên mặt ông ta nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia lại vô cùng miễn cưỡng, một chút sức sống cũng không có.
Bên cạnh ông ta, còn đứng thêm một cô gái khác, hơi cúi đầu.
Diệp Thành ngay lập tức nhận ra cô gái kia, không ai khác là ngôi sao nữ ở phòng tiệc hôm đó, dưới gầm bàn muốn tháo dây lưng của anh.
Anh nhất thời chắn trước mặt che chở Từ Lạc và con trai như bảo vệ thú cưng, mang theo cảnh giác, lạnh lẽo hỏi: "Cao tổng, ông đến đây có chuyện gì?"
Thấy bộ dạng đầy vẻ phòng bị của Diệp Thành, Cao tổng cười gượng, khổ sở nói: "Diệp tổng, cậu không cần phải phòng bị tôi như vậy đâu. Cậu xem, bộ dạng của tôi lúc này, có đáng để cho cậu đấm mạnh một cái không?"
Diệp Thành nhìn bộ dạng như suy gan yếu thận của Cao tổng, quả thật không thể chịu nổi một đấm của anh.
Cao tổng tìm chỗ đến ngồi cạnh Diệp Thành ở ghế đá bên kia, "Diệp tổng, hôm nay tôi đến tìm cậu chính là vì chuyện của công ty. Giải trí Cao Hưng Thịnh lúc này gặp khó khăn, chắc Diệp tổng cũng nghe qua rồi nhỉ?"
Diệp Thành lãnh đạm gật đầu, "tôi biết ông làm phim điện ảnh, thua lỗ nghiêm trọng, vậy thì thế nào, đó là việc của ông, không liên quan đến tôi."
"Diệp tổng, không chỉ có phim hỏng không thôi, công ty tài chính, mắt xích bị đứt gãy, tiếp tục như vậy, không chừng chúng tôi phải đóng cửa phá sản mất."
"Ồ thế à." Ngữ khí của Diệp Thành vô cùng hờ hững. " Vậy mong rằng, Cao tổng ông có đủ năng lực vượt qua."
Anh vừa nói ra lời này, Cao tổng lập tức cảm giác được, Diệp Thành căn bản không có ý cứu giúp, nói không chừng chính là còn đang tức giận."
Ông ta thở dài: " Diệp tổng, tôi sai rồi, bữa tiệc hôm đó.....là tôi chủ trương. Chỉ tại là Trình Anh cũng rất hâm mộ và thích cậu, cho nên liền.....Ài, là tôi đáng trách, đáng trách.....Trình Anh, còn không mau xin lỗi Diệp tổng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.