5 ngày nữa lại trôi qua.
Bão trên biển vẫn không ngừng. Đây là trận mưa lớn kéo dài hiếm thấy. Khắp hải lưu sóng lớn đánh vào cuộn trào từng đợt ầm ầm giận dữ.
Lương Minh Phương ở bến cảng cùng Đặng Đình Phi đợi nửa ngày, rốt cục đội tìm kiếm cũng quay về. Cả đám người nhìn hai vợ chồng bất lực, cúi đầu yên lặng thở dài.
Vẫn là không có tin tức.
Đã một tuần, Diệp Thành và Từ Lạc mất tích trên biển đã một tuần rồi. Nhưng vẫn không thấy tung tích, thậm chí ngay cả xác cũng không tìm được.
Đặng Đình Phi lên tiếng, "Các anh vẫn chưa tìm được người sao?"
Nhân viên cứu hộ trầm mặc, hồi lâu chỉ có thể cắn răng nói: "Đặng tiên sinh, đã qua nhiều ngày như vậy, chúng tôi thật sự bất lực, biển lớn, báo lại không ngừng, nguyên một tuần trôi qua, ngay cả thi thể cũng không thấy, chúng tôi..."
Người đàn ông không dám nói tiếp, vì thấy khuôn mặt của Lương Minh Phương lúc này đã không còn bình tĩnh, cơ hồ toàn là nước mắt.
Bỗng nhiên cô đứng bật dậy, chạy thục mạng ra đầu bến cảng, ngay trong cơn mưa lớn, Đặng Đình Phi kinh hãi lao theo. Đám người cũng không kịp phản ứng, chỉ ùa theo.
Lương Minh Phương chạy đến đầu bến cảng, khóc lớn.
"Minh Phương, em đừng buồn nữa được không?" Đặng Đình Phi cầm ô che mưa cho cô.
"Đình Phi, anh nói em biết đi, bọn họ vẫn chưa chết đúng không?" Lương Minh Phương vừa khóc vừa nói.
Đặng Đình Phi trầm mặc. Đám nhân viên cứu hộ, không ai dám lên tiếng.
Hồi lâu, đội trưởng đội cứu hộ mới lên tiếng, "Đặng tiên sinh, Đặng phu nhân, sự việc đã như vậy...chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức...hai vị đừng đau lòng quá...tang lễ...."
Còn chưa nói hết câu, thì đội trưởng đã bị Đặng Đình Phi cắt ngang lời.
"Tìm, nhất định phải tìm tiếp. Còn chưa tìm được thi thể, thì còn hi vọng." Đặng Đình Phi nghiêm túc, anh vừa ôm vợ, vừa nói, "Các anh cứ tìm, thêm bao nhiêu tiền, tôi cũng trả."
"Đặng tiên sinh, xin đừng làm khó chúng tôi, thật ra anh cũng biết, Diệp tiên sinh và vợ anh ấy đã chết..." Đội trưởng kia khó xử nói.
"Nói bậy." Lương Minh Phương hét lên, "Họ chưa chết, các người thấy thi thể họ sao, sao dám đinh ninh người ta chết..Tìm đi, chúng tôi có tiền, có quyền lực, có nhân thủ, mất bao nhiêu cũng được...
Các anh có thể giảm số lần ra biển tìm kiếm, nhưng nhất định không thể ngừng việc tìm kiếm được...nhất định..."
Lương Minh Phương nói đến đây cả người gần như lịm đi.
Chỉ mong một chút hi vọng cuối cùng của cô, sẽ không bị dập tắt.
....
Cao ốc Diệp thị.
Thông tin Diệp Thành rơi xuống biển đến nay không có tin tức, vốn được giấu kín như bí mật thương mại, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được, bị tung lên mạng.
Tin tức vừa ra, lập tức trong nháy mắt dẫn đến sóng ro gió lớn.
Diệp thị không có Diệp Thành, giống một vùng đất màu mỡ, lại vô chủ, chứa đầy những hấp dẫn vô cùng vô tận, mà ai cũng muốn chiếm, muốn lấy dù là một phần nhỏ.
Chỉ cần đào được một ít lợi nhuận trong đó thôi, thì cũng là một đống tiền với những con số vô hạn.
Thang máy dừng lại ở cuối tầng, một bóng người được mọi người vây quanh đi ra khỏi thang máy.
Một trong những cổ đông của Diệp thị, Mạnh Kiên. Hắn đi tới trước phòng làm việc của Diệp Thành.
"Mở cửa." Mạnh Kiên nhẹ nhàng cười nói.
Một bên đã sớm có người mở cửa giúp hắn. Mạnh Kiên đi vào bên trong phòng tổng tài, thở dài một hơi, sau đó kéo mông lớn của hắn, đặt thân hình to béo ngồi lên ghế lớn của Diệp Thành thường ngồi.
Hắn nói với tên trợ lý kia, "Ây dà, thoải mái quá." Mạnh Kiên thỏa mãn nheo mắt lại, "Cậu nói xem, thằng nhãi Diệp Thành kia cũng thật am hiểu hưởng thụ, ngay cả ghế ngồi cũng chọn tốt như vậy, haizz, sau này ghế này do tôi ngồi, lưng với eo của tôi, mới có thể khỏe hơn chút?"
Đúng lúc này, bên ngoài phòng tổng tài truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp cộp.
Vóc người nổi bật của Thu Lan xuất hiện ở cửa. Cô nhìn thấy mấy người này ở trong phòng tổng tài, lạnh lùng híp mắt.
"Mạnh tổng, không được sự cho phép, lại dám vào phòng của người khác, ông hình như....có lễ phép quá nhỉ? Thu Lan giễu cợt nói.
Mạnh Kiên không để bụng, hắn cao giọng, "Ai, ai không cho phép, Diệp Thành không cho phép sao?"
Con ngươi Thu Lan lạnh xuống.
Tên Mạnh Kiên này, bình thường giả bộ vô cùng quy củ, nhìn thấy Diệp Thành là trái phải trước sau gì một câu Diệp tổng, hai câu Diệp tổng. Giờ Diệp Thành xảy ra chuyện, cái đuôi cáo mới mọc dài lập tức lộ ra.
Thật là núi không cọp, khỉ muốn làm vương?
Thu Lan lạnh giọng nói: "Mạnh tổng, mời ông quay về phòng làm việc của ông, phòng này tạm thời vẫn chưa phải của ông đâu."
"Ây dà, Thu Lan.." Mạnh Kiên đứng dậy tiếc hận thở dài nói: "Thằng nhãi Diệp Thành kia, đã rồi đời rồi. Cô còn không hiểu à, Diệp thị sắp thay đổi rồi..."
Thu Lan ngẩng đầu, lời lẽ sắc bén, "Vậy sao? Vậy đợi đến lúc thay đổi rồi hẵng nói, cho dù Diệp tổng không còn, thì cổ phần cũng thuộc về Diệp tiểu thiếu gia và vợ chồng lão chủ tịch. Khi nào đến lượt ông đây làm chủ? Khôn hồn, cút!"
"Mày.." Trên mặt Mạnh Kiên lúc này sắp tức đến tím, hắn ta cố nhẫn xuống, "haizzz, vẫn là quá ngu xuẩn, Thu Lan, tôi cứ nghĩ cô biết thức thời, nhưng xem ra, cô chẳng khác gì bình hoa di động."
Hắn ta đi tới bên cạnh Thu Lan, nhả khí nhẹ giễu cợt vào tai cô, "Tôi nói cho cô rõ...Thủ đoạn của Diệp Thành, tôi đây chơi không lại, nhưng những kẻ còn lại của Diệp gia, cô nghĩ bọn chúng đấu lại tôi...". Đọc 𝑡𝗋u𝘆ệ𝐧 ha𝘆 𝑡ại ﹙ T𝚁𝖴𝖬T𝚁𝖴YỆ N.𝑽N ﹚
Vẻ mặt Thu Lan càng lạnh lẽo âm u, "Vậy ông cứ thử xem, tôi có để cho ông toại nguyện không?"
Mạnh Kiên cười cao ngạo, hắn đột nhiên túm tóc của Thu Lan, "Hả, nói sao, con điếm như mày cũng muốn chống lại tao?"
"Buông tay!" Thanh âm lạnh lẽo của Hoàng Hiếu vang lên phía sau, ngay tức khắc quả đấm của anh cũng tới ngay trước mặt Mạnh Kiên, khiến hắn không kịp trở tay...
Bụp một cái, "A...a.. Thằng chó nào?" Mạnh Kiên bị ăn đấm, chảy máu mũi ròng ròng, miệng không ngừng chửi..
"Dám ra tay trong phòng Diệp tổng, gan của ông cũng lớn đấy." Hoàng Hiếu lạnh giọng. Anh đỡ Thu Lan, "Cô không sao chứ?''
"Không sao." Thu Lan lắc đầu, "Hắn ta..."
Hoàng Hiếu vỗ vai cô, "Yên tâm, hắn ta không được như ý đâu." Đoạn anh quay sang Mạnh Kiên, cảnh cáo, "Mạnh tổng, ông nên giữ mình một chút, nếu như không muốn cút khỏi Diệp thị."
Mạnh Kiên được mấy tên kia đỡ, hắn quệt đi máu mũi, "Mày và con điếm này, chờ đó cho tao...chúng mày cứ đợi đến lúc tao tống cổ chúng mày khỏi đây đi."
Hoàng Hiếu cười lạnh, "Vậy thì ông thử xem, nói cho ông biết, Diệp thị có thay đổi, thì cũng không đến lượt ông làm chủ. Đi ngay nếu không muốn ăn khổ nữa."
Mạnh Kiên tức đến tím mặt, dẫn đám người rời khỏi phòng của Diệp Thành, trước khi đi, hắn ta vẫn cố lên giọng, "Các người đợi đấy, Diệp thị sắp thay đổi nhanh thôi. Bầu trời của Diệp thị sẽ thay đổi nhanh thôi.."