Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 207: Phiên Ngoại (7)




Vũ Minh Thiên được Quách Vân dắt tay đi một đoạn khá xa, anh mới hoàn hồn, "Tiểu Vân, cậu tính đưa mình đi đâu?"
Quách Vân dừng lại, buông tay Vũ Minh Thiên ra, cô nói: "Về nhà mình, cậu không muốn hỏi xem thời gian nửa năm qua mình sống thế nào sao?"
Về nhà Quách Vân?
Vũ Minh Thiên bất giác siết chặt nắm tay. Anh về nhà cô làm gì chứ? Tới đó để nhìn những thứ liên quan tốt đẹp đến cuộc sống của hai vợ chồng Quách Vân sao?
Hầu kết Vũ Minh Thiên khẽ chuyển động một cái, "Tiểu Vân, hôm nay là ngày thứ 205, mình rốt cuộc vẫn tới muộn.''
Vừa nói anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quách Vân, "Một tên đàn ông như mình đúng là thất bại đúng không?"
Quách Vân sững người, có lẽ cô đùa hơi lố rồi. Làm cho tên này sợ đến đầu cũng hỏng, lại ăn nói linh tinh.
Trên đường nhỏ đi vào khu chung cư, gió thổi càng lớn, từng bông tuyết nhỏ thổi lên da thịt của cả hai người.
Bên đường từng đôi ba người đi ngang qua họ, có người ngạc nhiên nhìn một cái, cũng có người vội vàng lướt qua vì bận rộn của chính mình. Người xuôi, kẻ ngược, đi lướt qua nhau bao lần như thế?
"Nửa năm qua đối với mọi người thì không dài, nhưng đối với mình thì nó thật sự rất dài, cậu có biết không?" Mắt Quách Vân lúc này sắp đỏ như mắt thỏ.
Vũ Minh Thiên giật mình, khuôn mặt kia cũng lộ ra vẻ ảm đạm. "Mình đã để cậu chờ rất lâu, cho nên bây giờ...."
Quách Vân hít một hơi sâu, "Minh Thiên, cậu biết không thời điểm chờ đến nửa năm, mình dường như đã không còn kiên nhẫn, nhưng mà cậu có biết vì sao mà mình cố gắng đến bây giờ không?"
Sắc mặt Minh Thiên chợt cứng lại, "Ý cậu là...."
Quách Vân hai tay xoa cái bụng lớn, nghiêm túng nói: "Thật ra, mình không có ai lấy hết, mình là mẹ đơn thân đấy." Đoạn cô nhìn anh, cười nói tiếp, "Tên đàn ông đó ngủ cùng mình xong, hắn ta liền để mình chờ đến nửa năm mới đến tìm mình đó."
Giọng của Quách Vân càng ngày càng xúc động, "Cậu thấy mình có ngốc không? Chờ hắn đến tận bây giờ."
Vũ Minh Thiên lại một lần nữa muốn dại ra, anh lại bị lời nói của Quách Vân đánh vào tai làm oanh động.
Cái gì mà mẹ đơn thân?
Rồi tên đàn ông kia là ai? Sao cô lại nói là cô chờ hắn cả nửa năm?
Tên đó đến tìm cô rồi sao? Vậy sao cô lại không giữ hắn lại chứ?
Bao nhiêu là câu hỏi cứ vậy ập đến trong đầu của Minh Thiên. Quách Vân nhìn thấy biểu cảm của anh, cô bất giác thở dài, người này sao chỉ mới hơn nửa năm thôi mà, logic trong đầu cũng tuột dốc đến vậy, cô đã nói như vậy mà anh vẫn không ngộ ra được.
Thật là một tên ngốc không cần bằng cấp!
"Vũ Minh Thiên, là cậu đó." Quách Vân bất giác nắm lấy bàn tay đang lạnh thấu của anh, "Cậu chính là cha của con mình đó."
Minh Thiên đứng đực ra, anh vừa nghe thấy cái gì?
Anh là cha của đứa nhỏ?
Có phải anh lại nghe lầm nữa hay không?
Quách Vân không nhịn được nữa, cô nhớ anh biết bao nhiêu mà đếm hết, lúc này như một nam châm, cô nhào vào ngực Minh Thiên ôm anh, hai mắt có lệ nóng trong suốt ứa ra, "Minh Thiên, là mình đùa cậu thôi, thật ra mình không có lấy ai cả, mình đợi cậu tìm mình rất lâu, nhưng mà đợi đến lúc sắp không còn kiên nhẫn nữa...hức hức.." Quách Vân không kìm được, bật khóc nức, ''Mình cuối cùng cũng đợi được tên đại ngốc cậu đến tìm mình."
Sắc mặt Vũ Minh Thiên đầy kinh hãi. Thì ra tên đàn ông kia chẳng phải là anh đó sao?
Làm bụng con gái nhà người ta lớn lên, vô tâm không biết cũng không ở bên chăm sóc...
Anh có con với Quách Vân, vậy mà anh lại ngốc không biết gì cả, không ngộ ra, còn suy diễn lung tung lòng vòng nãy giờ cả một vòng trái đất.
Có lẽ lần gặp lại nhau này quá mức đột ngột, khiến người ta không dự liệu được chuyện gì, trong lòng Minh Thiên đầy kích động và dâng trào lên một loại cảm giác không chân thực. Tâm trạng kịch liệt như vậy, khiến anh thật sự rất muốn phát tiết.
Hai tay anh bất giác ôm lấy cô gái chặt hơn, phải rồi, chẳng phải anh rất nhớ cô hay sao, nhớ đến điên luôn còn gì, đó chẳng phải là lý do mà anh đang đứng ở đây còn gì.
Hốc mắt anh mơ hồ nóng lên, anh mắng cô, "Quách Vân, đồ xấu xa lừa người, làm mình rất sợ có biết không?"
Quách Vân tựa vào ngực Minh Thiên, làu bàu nức nở một trận.
Minh Thiên mặc cho cô mắng, anh chỉ ôm cô, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt trên người cô, nửa năm rồi, anh hoài niệm biết bao, ân hận cỡ nào...
Là anh không đúng trước.
Đợi cô nín rồi, anh mới buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Được rồi tiểu Vân, bây giờ mình tìm được cậu rồi, cậu về Vũ gia với mình, hai bọn mình cùng đối mặt vấn đề được không?''
Quách Vân ngước đôi mắt đang còn đỏ hoe lên nhìn anh rồi nói: "Đối mặt vấn đề gì?'
Minh Thiên nhìn Quách Vân, tự dưng không biết nói như nào, cô gái này làm bạn với anh nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ sẽ phát sinh quan hệ với cô. Nhưng bây giờ, anh đã suy nghĩ thông rồi, anh sẽ lo cho cô nửa cuộc đời sau này.
Minh Thiên giọng khàn khàn nói: "Dĩ nhiên là về gặp mặt gia đình hai bên, mình sẽ gặp mẹ cậu, rồi đưa cậu đi gặp cha mẹ mình, nói ra quyết định của mình cho bọn họ biết, mình nhất định sẽ không để cậu chịu thêm bất kỳ oan khuất nào."
Quách Vân trầm mặc hồi lâu gật đầu. Minh Thiên hít sâu một hơi, anh nói tiếp: "Nhưng mà trước đó... mình muốn hỏi cậu một chuyện? Tiểu Vân à, cậu đã xác định sẽ cùng mình đối mặt với gia đình dù cho có chuyện gì xảy ra chứ?''
Quách Vân ngây người, ''Cậu nói sao?"
"Tất nhiên là mình phải cho cậu một danh phận, cho con gái mình một gia đình... vậy nên bọn mình sẽ làm vợ chồng chính thức, cậu nghĩ sao?"
Đôi mắt Quách Vân ngấn lệ, tròn xoe, "Ý cậu là..."
Minh Thiên gật đầu, ''Ừ, bằng lòng không?"
Mặt Quách Vân bất giác đỏ lên như một trái cà chua luộc giữa thời tiết lạnh thấu. Vũ Minh Thiên cuối cùng cũng ngỏ lời với cô... Anh thật sự muốn có một gia đình với cô.
Hồi lâu, cô mới nói: "Thiên à, không phải cậu không biết, nhà mình không môn đăng hộ đối với nhà cậu, mình bây giờ lại bụng mang thai, ba mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"
Minh Thiên quay đầu, phóng tầm nhìn về phía xa trên bầu trời đầy bông tuyết đang bay, kiên định nói, cách xưng hô cũng thay đổi: "Tiểu Vân, em yên tâm, những gì mà Vũ Minh thiên muốn làm, ai cũng không cản...Từ hôm nay, anh muốn chính thức ở bên em, muốn chăm sóc cho em hết đời....anh thề đấy."
Quách Vân nghe anh nói, xúc động từ đáy lòng dâng lên ấm áp vô cùng, nếu anh đã nói vậy, thì cô cũng phải mạnh mẽ lên mới được. Cô yêu anh lâu như vậy, bây giờ mới được đáp lại, vậy thì chẳng có lý do gì để cô không đánh cược...
Hạnh phúc này, cô nhất định phải nắm thật chặt, thật chặt....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.