Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 24: Bạn thân




Diệp Trạch sáng hôm sau.
Sau một đêm ngủ ngon, Từ Lạc dậy thật sớm, sau khi rửa mặt đâu đấy, cô đem thức ăn cho rucky.
Đùa giỡn với chú cún đáng yêu một hồi, cô mới yên tâm rời cửa đi làm.
Vừa đến phòng trợ lý, một mảnh hỗn độn.
Thu Lan, tay trái hay tay phải đều đang cầm điện thoại. Sau khi nói thân thiết và ôn nhu với đối tác ở điện thoại bên phải, "vâng ạ, xin Lương tổng hãy kiểm tra hòm thư giúp em."
Sau đó lại gào lên điên cuồng với điện thoại bên tay trái, " cô là cái thùng cơm sao, tôi giao có mỗi việc đó thôi mà cũng không xong, cô làm ăn cái kiểu gì hả, làm lại cho tôi, không được thì tháng này đừng có mơ với mộng được một cắc tiền thưởng nào."
Sắc mặt của Thu Lan ngưng trọng, mỗi bước chân qua lại đều dài gấp đôi bước đi ngày thường, đến nỗi Từ Lạc phải cảm thương cho cái váy body màu hồng nhạt kia, nó đang gào lên, vì muốn toang đến nơi.
Từ Lạc bước đến, " đây là xảy ra chuyện gì?"
Thu Lan cúp điện thoại một cái, thở ra một hơi. " Mệt."
"Lại nhận hạng mục mới sao?" Từ Lạc rót một ly nước tới đưa cho Thu Lan.
Thu Lan gật đầu, " ừ, hạng mục mới, hôm qua hội nghị điện thoại, đối phương bắt đẩy nhanh tiến độ."
Từ Lạc gật đầu mở máy tính của cô lên, " có một mail mới gởi đến cho chị này."
"Hả? Lại là mail gì nữa?" Thu Lan gãi đầu, rồi mù lên không biết làm thế nào cho hết việc.
"À, là văn kiện bên công ty HM thôi. Nên xử lí sao đây?" Từ Lạc hỏi.
Thu Lan bước tới xem xét một chút, "Cái này cần đóng thành tài liệu giấy, đưa tới công ty đối phương, chờ bọn họ kí xong, chúng ta lại cầm về backup. Lạc Lạc, chị giờ bận quá, em đưa đi giùm chị nhé."
"Được ạ," Từ Lạc gật gật đầu, nhìn xuống tên và đia chỉ của công ty, " Tập đoàn Trần thị...là công ty của Trần Phong?"
Thu Lan ừ một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đều là nụ cười quyễn rũ cảnh cáo, " không sai, chính là đại soái ca Trần Phong kia. Lạc Lạc, em đừng có mà thấy trai đẹp là rung tim, rụng trứng đấy nhá!"
Từ Lạc khinh thường bĩu môi một cái, trong đầu bất giác liền so sánh.
" Soái ca? Hình như đâu có soái bằng Diệp tra nam kia?"
....
Đóng dấu tài liệu xong, ra khỏi công ty, Từ Lạc đón taxi đến Trần thị.
Vì Trần thị và Diệp thị ở trong cùng một giới thương nhân, nằm trong cùng một khu công nghiệp, vì vậy xe đi chưa đầy 20 phút, đã đến cửa tập đoàn Trần thị.
Cô đi vào quầy tiếp tân, cầm lấy hồ sơ văn kiện, ghi danh, đơn giản nói chuyện với người phụ trách hạng mục của đối phương, kí được rồi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Từ Trần thị vừa rời khỏi, cô lại nhận được điện thoại như đòi mạng của Thu Lan.
[Lạc Lạc, em đưa đến chưa?]
"Ừm, em đưa rồi." Từ Lạc ngắn gọn đáp.
Thu Lan ở đầu dây bên kia thở phào, [ vậy được rồi, em về đi....mà chờ chút đã, em vẫn còn ở Trần thị chứ?]
"Vẫn còn, em mới ra thôi à, sao thế?" Từ Lạc hơi tò mò hỏi.
[ À, bên cạnh cao ốc Trần thị, mới mở phố lẩu ngon lắm, hôm nay thứ hai khuyến mãi, em mua cho chị hai phần mì cay về nhé.] Thu Lan dặn dò.
" Được, em biết rồi." Nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay, may quá vẫn kịp giờ. Từ Lạc vui vẻ, "quán đó tên gì?"
Bên kia Thu Lan im một lát, cô nói [ hình như là Phố Lẩu 007 gì á, nhưng dễ tìm lắm. Cái bảng tên to đùng hà, em tới đi hẳn sẽ thấy đầu tiên.]
Kết thúc cuộc gọi, Từ Lạc cất điện thoại đi. rảo bước đến toà cao ốc bên cạnh Trần thị. Vừa vào tới khu cao ốc, cái biển màu vàng siêu lớn khổng lồ đập ngay vào mắt.
Phố Lẩu 007.
Quả nhiên tên y như quán. Mùi lẩu bay khắp nơi nức cả mũi, dù mới chỉ đứng bên ngoài quán.
Bước vào bên trong, nơi quầy phục vụ, Từ Lạc thò mặt vào trong, " cho tôi hai phần mì cay mang về."
"Được," cô gái bên trong đáp, rồi quay mặt ra hỏi lại, " xin hỏi, cô ăn mì cấp mấy độ...."
Cô gái kia vừa hỏi vừa nhìn đến vị khách nữ kia, ngay khi Từ Lạc cũng đang nhìn vào, bốn mắt nhìn nhau, chỉ một ánh nhìn như vậy, cả hai cô gái cùng ngây ngẩn.
Cô gái kia giọng run run, " cô, cô, cô, cô có phải....Lạc Lạc, tiểu Lạc Lạc. Lý Từ Lạc. "
" Lộ Hà, tớ là Từ Lạc! Là Từ Lạc. Không phải họ Lý đâu." Từ Lạc nhắc nhở.
Lộ Hà lập tức nghĩ tới, gõ đầu mình một cái, " phải, phải rồi, tớ quen rồi, gọi hoài nên quen, hi hi."
Từ Lạc nhìn dáng vẻ của con bạn ngày xưa, vui mừng không kịp, nên cũng không có trách.
Nói đến Lộ Hà, lại nhớ chuyện xưa, cô nàng là bạn cùng bàn, cùng phòng với Từ Lạc ở trường cấp 3.
Hai cô gái từ ăn, đến uống, đến ngủ, đi chơi, đi học, đi phượt, đều như hình với bóng, làm xã hội nhìn vào, lại còn tưởng hai cô thuộc cái thể loại đồng tính, bách hợp chính hiệu.
Nhưng dù ai nói cái gì, hai người vẫn ngày qua tháng lại trải qua hết những năm tháng học đường vui vẻ.
Thế mà ai có ngờ được, sau khi tốt nghiệp cấp 3, đại học của hai người thế mà lại cách quá xa nhau, dần dần, mỗi người mỗi con đường, liền mất liên lạc.
Từ Lạc nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lộ Hà, " thì ra cậu làm quản lí ở đây?"
Lộ Hà cầm cây bút hua hua tròn, " ừ tớ là bà chủ của Phố Lẩu này á!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.