Ở đây, Trần Tư Tư và Mã Được Được còn đang bàn bạc về dự án, thì ở một nơi khác Lâm Như và Trần Chí Cương cũng nói về dự án này.
Từ Ma Cao trở về, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách sạn Phổ Kinh chiều hôm đó, Lâm Như cảm thấy hổ thẹn, còn có cảm giác hoang mang.
Cô vốn không ngờ tới, một phụ nữ truyền thống bảo thủ như cô, khi còn trẻ
chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt quá giới hạn mà bây giờ lại thế. Ở
tuổi trung niên này, cô không biết rốt cuộc thì là được hay mất.
Khi bình tâm lại, chuyện hôm ấy lại trở về trong lòng cô, dường như là mới
chỉ xảy ra thôi, trong lòng cô không nén nổi cảm xúc. Cô nhận ra rằng,
dù bên ngoài cô có kháng cự thế nào, nhưng thẳm sâu trong lòng cô vẫn
luôn là sự chờ đợi và những khát vọng.
Tối đó, Hồ Tiểu Dương về
rất muộn, nếu như lúc khác cô nhất định sẽ phải mắng cho Hồ Tiểu Dương
mấy câu, nhưng hôm đó cô lại không thể làm vậy, trái lại cô còn sợ Hồ
Tiểu Dương sẽ nhìn thấy được chỗ sơ hở của mình, bèn dọn sạch sẽ căn
phòng mong xóa hết những dấu vết “gây án” trước khi Hồ Tiểu Dương trở về khách sạn.
Khuya, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương cùng nhau xem hết các chương trình ti vi, Hồ Tiểu Dương nói đùa: “Chị, em thấy Trần Chí Cương rất có tình ý với chị”.
Lâm Như đốp luôn: “Cô nói linh tinh cái gì vậy? Cô không thể thôi ngay cái kiểu ăn nói thiếu suy nghĩ ấy sao?”
Hồ Tiểu Dương cười ha ha, Hồ Tiểu Dương càng cười, Lâm Như càng cảm thấy không tự tin, liền nói: “Cô cười cái gì?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị thật nực cười. Em chỉ nói là anh ta có ý với
chị, chứ đâu có nói là chị có ý với anh ta, làm gì mà chị phải căng
thẳng thế?”
Lâm Như nghĩ cũng phải, liền nói: “Ăn nói vớ vẩn, tôi căng thẳng lúc nào? Tôi đâu có căng thẳng chứ, chỉ là sợ cái miệng cô
không kiềm chế được, nói ra những lời khó nghe thôi”.
Hồ Tiểu
Dương nói: “Chị, chị cứ yên tâm, những kiểu nói đùa như vậy em cũng chỉ
đùa có giới hạn thôi, em không phanh phui hết tất cả những gì về người
khác đâu, tự bản thân mỗi người đều hiểu rõ mình mà. Những lời làm nổi
bật hình tượng huy hoàng của chị em mới nói nhiều, còn những lời làm tổn hại thanh danh của Phó Chủ nhiệm Lâm đây em quyết không hé răng nửa lời đâu!”
Lâm Như bị cô ta chọc, bèn cười nói: “Đừng có khua môi múa mép với tôi, tôi hỏi cô, buổi chiều cô và cái tay An Địch đi đâu? Đi
đâu mà mất dạng thế”.
Hồ Tiểu Dương giả làm mặt quỷ nói: “Em không nói cho chị biết đâu, đây là bí mật của em”.
Lâm Như nói: “Thôi được, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không muốn nghe”.
Hồ Tiểu Dương bỗng lại trở nên thần bí nói: “Chị, chị không muốn nghe, em
lại càng muốn nói cho chị nghe. Thực ra An Địch hôm nay không có ở Ma
Cao, anh ấy đi Hồng Kông rồi”.
Lâm Như lại cảm thấy bất an, liền nói: “Cậu ta không phải là An Địch, vậy người tới đón cô là ai?”
Hồ Tiểu Dương cười ranh mãnh nói: “Em nói cho chị biết, chẳng có ai cả, là em tự hẹn hò với em thôi”.
Lâm Như càng cảm thấy kỳ lạ: “Tự mình hẹn hò với mình, cô đang làm cái trò gì vậy?”
Hồ Tiểu Dương cười khúc khích: “Không phải là em tạo cơ hội cho Trần Chí
Cương sao? Em thấy anh ta lẽo đẽo theo sau chị rất vất vả, em không thể
tiếp tục làm kỳ đà cản mũi được!”
Lâm Như đỏ mặt, liền đưa tay cầm gối giả vờ đánh Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương cười khúc khích trốn đi.
Ngày thứ hai, ba người họ lại cùng nhau đi tham quan tháp Quan Quang và
phường Tam Bài, buổi chiều về tới Hải Tân, Lâm Như cứ ngỡ Hứa Thiếu
Phong đã về, không biết phải đối diện thế nào với ông ấy? Con người là
vậy, sau khi cô làm chuyện có lỗi với chồng ở bên ngoài, thì thường cảm
thấy hổ thẹn, chỉ sợ hễ vào tới cửa là sẽ bị đối phương nhìn thấu, vẫn
may, ông ấy vẫn chưa về, cô thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Chiều hôm đó, Lâm Như nhận được điện thoại của Trần Chí Cương, trong lòng cảm thấy hồi hộp. Từ Ma Cao trở về đã hơn mười ngày rồi, họ chỉ mới gửi tin cho nhau, đây là lần đầu tiên gọi điện, cô nói: “Là anh à, vẫn khỏe
chứ?”
Trần Chí Cương cười khẽ nói: “Anh đây, tối nay em có thời gian không? Anh muốn mời em đi ăn cơm”.
Lâm Như rất rõ, ăn cơm chỉ là cái cớ để anh ta được gặp mặt cô mà thôi.
Thực ra, cô cũng muốn ôn lại những mộng đẹp cùng anh ta. Nhưng cô biết
rằng, như vậy sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là ở cái thành phố Hải Tân này, cô tuyệt đối sẽ không mạo hiểm thêm lần nào nữa, liền nói: “Xin lỗi,
Chí Cương…”.
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ta ngắt lời:
“Lâm Như, em nghe anh nói, anh mời em ăn cơm hoàn toàn không có ý gì
khác, chỉ là có chuyện muốn bàn bạc với em. Hy vọng em sẽ không từ
chối”.
Cô do dự một hồi rồi trả lời: “Thôi được!”
Buổi tối họ vẫn tới quán cà phê Thượng Đảo, cô rất thích không khí ở quán cà phê này, đặc biệt là tiếng nhạc, giống như một khúc nhạc buồn, dường như đã cuốn theo tâm hồn con người hòa cùng với những giai điệu bi thương.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Cô tới quán cà phê, Trần Chí Cương đã ngồi ở đó.
Cô cười nói: “Có chuyện đại sự gì sao, trông bộ dạng anh vội vã thế?”
Anh nhìn cô, ánh mắt như ngọn lửa rực cháy nóng bỏng: “Không cần phải vội, cứ ngồi ăn rồi nói”. Nói rồi anh gọi phục vụ tới.
Vẫn là ai gọi đồ của người đó, đợi khi phục vụ đi khỏi, anh mới thì thầm: “Mấy ngày qua anh rất nhớ em”.
Tim cô đập mạnh hơn, khuôn mặt cô đỏ lên vì ngại, nhưng trong lòng lại
nghĩ, quyết không để anh ta nuôi hy vọng, phải gạt bỏ ngay ý nghĩ đó
khỏi đầu anh ta, nếu không cứ như thế thì sẽ rất nguy hiểm. Cô nghiêm
túc nói: “Đừng có nghĩ như vậy nữa, chúng ta đều có gia đình cả rồi,
cũng không còn trẻ nữa”.
Chí Cương nói: “Cũng chính vì không còn trẻ nữa nên chúng ta lại càng phải trân trọng hơn”.
Làm thế nào đây, vốn là cô phải gạt bỏ ý nghĩ đó của anh ta, nào ngờ lại bị anh ta thuyết phục, cô cười nói: “Trân trọng cũng không có nghĩa là dâm loạn như vậy”.
Chí Cương cười nói: “Em nói đúng, nói rất có lý”.
Cô có thể thấy được anh ta có chút ngượng ngùng, để xoa dịu bầu không khí
cô liền nói: “Gần đây em có xem tin tức, thấy rất kỳ lạ, nói là do ảnh
hưởng của khủng hoảng kinh tế, tài sản của ông chủ họ Phạm của công ty
Thanh Đảo tỉnh Sơn Đông mất đi khá nhiều, để tiết kiệm khoản chi tiêu
hơn ba vạn đồng một tháng cho năm cô tình nhân, ông ta quyết định bỏ rơi bốn cô, chỉ để lại một cô. Trong mấy ngày ông Phạm đưa ra quyết định
khó khăn đó, ông tình cờ xem một chương trình thi tuyển người mẫu trên
ti vi, những người được lọt vào vòng trong đều là những người xuất sắc
nhất, điều này khiến ánh mắt của Phạm Mỗ lập tức sáng rực lên. Phạm Mỗ
đưa năm cô tình nhân tới ngồi cùng một bàn, giải thích tường tận những
quy tắc chơi, chính thức mở cuộc thi người mẫu, sau ba vòng, cuối cùng
chỉ còn lại một người, bốn người còn lại bị sa thải. Điều không ngờ tới
cũng đã xảy ra, người đầu tiên bị sa thải chính là người tình lâu năm
nhất của Phạm Mỗ - Vu Mỗ. Cô ta rất không phục, tuy nhiên bề ngoài lại
tỏ ra như đã chịu an phận, chị em ta có duyên gặp mặt lần này âu cũng là duyên phận, hai ngày nữa chị sẽ về quê, trước khi chị rời khỏi Thanh
Đảo, sáu người chúng ta nên tổ chức đi chơi một chuyến. Mọi người đều
thấy đây là một ý kiến hay, Vu Mỗ là người cầm lái, tất cả cùng ngồi xe
đi chơi. Xe đang đi trên đường, Vu Mỗ cố tình cho xe đâm vào vách núi
cao. Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là ở chỗ chỉ có Vu Mỗ chết ngay
tại chỗ, những người khác chỉ bị thương. Sau đó người nhà Vu Mỗ tới tòa
kiện cáo khởi tố, bắt công ty của Phạm Mỗ phải bồi thường cho gia đình
Vu Mỗ năm trăm tám mươi nghìn”.
Trần Chí Cương nghe xong liền
cười nói: “Cuộc đời này ai biết được chữ ngờ. Xem ra cuộc khủng hoảng
lần này không chỉ ảnh hưởng tới kinh tế, mà còn ảnh hưởng rất lớn tới
chuyện tình cảm trên thế giới này. Có người gửi cho anh một tin nhắn, kể lể là chồng cô ta mỗi lúc một khó chiều, bà vợ cảm thấy rất kỳ lạ, tôi
vẫn là tôi, anh vẫn là anh, sao gần đây lại bỗng dưng nổi đóa lên như
vậy? Người chồng nói, ở bên ngoài thì không thể nổi cáu được, đành phải
về nhà đổ hết lên đầu vợ”.
Lâm Như nghe xong câu chuyện không
nhịn được lấy tay che miệng cười, cười xong mới nói: “Đây là loại người
gì vậy? Thật là vớ vẩn”.
Hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện, đợi
sau khi ăn xong, Trần Chí Cương mới quay lại chủ đề chính: “Gần đây anh
có nghe nói chính quyền thành phố có phê chuẩn dự án tu sửa tòa nhà Thư
viện thành phố, Lâm Như, lần này anh hẹn em tới đây, là muốn cùng em bàn bạc, em cho anh một ý kiến, làm sao để giành được dự án này”.
Lâm Như chỉ tay vào mũi mình nói: “Muốn em cho anh một ý kiến, anh không
lầm đấy chứ, em đâu có hiểu gì về các công trình dự án, tìm em là anh đã tìm lầm người rồi đó”.