Sau khi chia tay, Lâm Như vội vội vàng vàng trở về nhà, cô chỉ sợ Hứa Thiếu Phong đã về tới nhà, mà cô còn chưa về thì thật không hay.
Trần Chí Cương nói: “Lâm Như, em nghe anh nói, anh được biết dự án này là
thuộc sự quản lý của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, cũng chính là
nằm trong tay chồng em. Nếu như dự án này rơi vào tay, thì có ai mà
không làm chứ? Thà để Trần Chí Cương anh làm còn hơn là để rơi vào tay
của Trương Tam, Lý Tư gì gì đó, nếu có tiền thì chúng ta cùng hưởng, em
nói có phải không nào? Chí ít thì chúng ta cũng là bạn học cũ, anh sẽ
không lừa em đâu. Chỉ cần dự án này tới tay anh, Lâm Như, anh có thể bảo đảm với em là học phí của con trai em đang học ở bên nước ngoài sẽ chỉ
là chuyện nhỏ, bao gồm cả chi phí sinh hoạt khi theo học nghiên cứu sinh nữa, em sẽ không phải bận tâm nữa, tất cả đều do công ty anh chi trả.
Người khác nói em có thể không tin, con người anh không phải em không
hiểu, đã nói được ắt sẽ làm được”.
Lâm Như nghe xong, trong lòng
cũng cảm thấy phấn khởi, đặc biệt là khi nhắc tới tiền sinh hoạt và học
phí cho con trai đi du học và nghiên cứu sinh bên nước ngoài, cô không
thể không suy nghĩ, nếu chỉ dựa vào đồng lương của hai vợ chồng thì mãi
mãi sẽ không thể đủ, dựa vào quyền hạn của Hứa Thiếu Phong kiếm chút hoa hồng này cũng là điều tất yếu.
Nhưng, một dự án lớn như vậy ai
cũng để mắt tới, liệu riêng Hứa Thiếu Phong nói có được không, cũng rất
khó nói, vì thế, cô vẫn không thể trả lời Trần Chí Cương ngay được, liền nói: “Chí Cương, nghe anh nói, dù em có giúp được anh, thì chuyện học
hành của con trai em cũng không thể để công ty anh phải chịu trách nhiệm được, để em về hỏi Hứa Thiếu Phong xem sao, nếu có thể giúp được nhất
định em sẽ giúp”.
Trần Chí Cương nói: “Lâm Như, vấn đề ở đây
không phải có giúp được hay không, mà là phải nghĩ cách lấy dự án đó về
tay mình. Em nghĩ xem, tranh thủ khi Hứa Thiếu Phong còn đang đương chức đương quyền, không tranh thủ mà kiếm thêm một ít, đợi tới lúc ông ta về hưu, em có hối hận cũng không kịp nữa đâu. Em lấy dự án đó về tay, anh
sẽ trích cho em 5% tới 7% hoa hồng, em thử tính xem, dự án gần một trăm
hai mươi triệu, em sẽ được bao nhiêu? Nếu một dự án lớn như vậy mà để
người khác lấy mất, thứ nhất là họ sẽ không thể trả cho em tiền hoa hồng nhiều như vậy, thứ hai là họ có trả cho em, thì em chưa chắc đã dám
nhận. Chúng ta đã là bạn nhiều năm rồi, em nên tin anh. Hơn nữa, phần
trăm hoa hồng đó là hoàn toàn hợp pháp, cơ bản không ảnh hưởng tới tiền
đồ và danh tiếng của Hứa Thiếu Phong, cũng không làm tổn hại tới hình
tượng của em. Em cũng không phải khách khí với anh, đây là quy luật
ngành nghề mà, hợp tác hai bên cùng có lợi, tuyệt đối không phải là bố
thí. Nếu trong lúc này em cần lo cho ai nữa, em cứ nói, công ty anh cũng sẽ chi trả”.
Lâm Như hoàn toàn bị những lời nói của Chí Cương
làm lay động, cũng giống như những người phụ nữ khác, cô luôn ao ước có
một cuộc sống tốt đẹp hơn, nên cô khó lòng hờ hững trước đồng tiền. Ngày trước, cô chỉ giới thiệu cho A Xán một số dự án về lĩnh vực tu sửa và
cải tạo nội thất, cậu ta chưa bao giờ nhận một dự án lớn như vậy, cô
cũng biết, lợi nhuận thường song song với quy mô của dự án, dự án càng
lớn, lợi nhuận cũng càng nhiều.
Sau khi được Trần Chí Cương chỉ
bảo, cô không hề do dự hạ quyết tâm, nhất định phải khuyên Hứa Thiếu
Phong nghĩ cách nhận dự án này. Nghĩ tới đây, cô nói: “Chí Cương, bây
giờ em vẫn chưa biết Hứa Thiếu Phong sẽ phản ứng ra sao, hơn nữa, một dự án lớn như vậy, chỉ e một mình ông ấy cũng không thể làm nổi, đợi em về hỏi ông ấy xem thế nào”.
Trần Chí Cương nâng ly rượu nói: “Được, chúc cho sự thành công của chúng ta, cạn ly!”
Lâm Như nhẹ nhàng cạn ly nói: “Anh đang tạo thêm áp lực cho em đấy”.
Trần Chí Cương cười nói: “Không có áp lực sao có động lực. Em biết không,
tiền bạc thì vô hạn, chúng ta chẳng có lý do gì để bỏ qua nó”.
Lâm Như nhẹ nhàng uống hết ly rượu trên tay: “Được, em sẽ cố gắng hết sức,
có tin tức gì, em sẽ thông báo ngay cho anh. Em phải về rồi, tối nay ông ấy ăn cơm ở hội nghị, chắc cũng sẽ không về quá muộn”.
Trần Chí Cương nói: “Vậy được, anh chờ tin của em”.
Sau khi chia tay, Lâm Như vội vội vàng vàng trở về nhà, cô chỉ sợ Hứa Thiếu Phong đã về tới nhà, mà cô còn chưa về thì thật không hay. May mà về
tới nhà thấy Hứa Thiếu Phong vẫn chưa về, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Thay bộ quần áo ngủ, trong lòng cô bỗng tự hỏi sao mình lại có ý nghĩ đó chứ, vì sao cô cứ phải ở nhà đợi ông ta trong khi ông ta ở nhà đợi cô
lại không được? Liệu có phải là do cô chịu ảnh hưởng của tư tưởng nam
quyền quá lâu không? Thôi bỏ đi, để ý làm gì, người vợ nào mà chẳng thế, giờ mới hiểu ra thì có thể làm được gì chứ?
Lâm Như xem phim,
cảm thấy hơi khó chịu, đang chuẩn bị đi rửa mặt, thì Hứa Thiếu Phong
cũng về tới nhà. Lâm Như liền đỡ lấy chiếc cặp trong tay ông và hỏi:
“Sao ông về muộn thế, lại uống say rồi sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Không uống nhiều lắm, ăn xong là mấy ông bạn rủ đi đánh mạt chược”.
Thực ra Hứa Thiếu Phong chẳng hề ăn cơm ở hội nghị, cũng chẳng hề đi đánh
mạt chược gì, mà ông đi ăn tối cùng với Trần Tư Tư và Mã Được Được. Ông
đã quen với việc nói dối trước mặt Lâm Như, hơn nữa, nói dối tới mức
thản nhiên như không, nói dối rồi, ông lại thấy nực cười, sao mình lại
trở thành một tên nói dối chuyên nghiệp như vậy chứ? Nhưng, cũng chẳng
có cách nào khác cả, những lời nói dối thiện chí bao giờ cũng là cách
giữ gìn một gia đình êm ấm.
Khi ngồi ăn, Mã Được Được đề cập với
Hứa Thiếu Phong tới dự án tòa nhà Thư viện Thành phố. Việc của người
khác thì có thể từ chối, chỉ duy nhất việc của Mã Được Được là không
thể, nếu không phải lần trước được Mã Được Được giúp đỡ, không biết ông
có thể ngồi ở trên chiếc ghế này được nữa không, từ tận đáy lòng, ông
cũng muốn giao dự án này cho cô ta, thứ nhất có thể trả được ân huệ,
không biết chừng còn có thể gia tăng mối quan hệ sau này. Hai là để cho
Trần Tư Tư được nở mày nở mặt một chút, từ đó có thể thu được những lợi
thế nhất định. Đương nhiên ông cũng không thể nói chắc như đinh đóng
cột. Nên suy xét kỹ lưỡng trong từng lời nói, nếu không ngộ nhỡ có sai
sót gì, lại khiến đối phương nói ông không biết giữ chữ tín.
Nghĩ thế ông bèn nói: “Được Được, các cụ có câu, ân mà không báo thì không
phải quân tử. May lần trước có cô giúp đỡ, tôi mới thoát được cửa ải khó khăn đó, tôi quả thực không biết nên cám ơn cô thế nào cho phải? Vì thế chuyện dự án lần này, cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để cô được nhận
thầu, nếu tôi mà không gắng hết sức, Tư Tư chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi. Đương nhiên là chúng ta cũng nên xét tới độ khó khăn của dự án
này, một công trình lớn như vậy, vẫn phải công khai mở thầu, cạnh tranh
nhất định sẽ rất kịch liệt, nhưng cái đó cũng không phải là vấn đề, tôi
có thể xoay sở cho cô, điều đáng e ngại nhất chính là có kẻ thọc gậy
bánh xe, nếu như vậy sẽ rất phiền phức”.
Hứa Thiếu Phong vừa nói
dứt lời, Mã Được Được chưa kịp mở miệng nói thì Trần Tư Tư đã cướp lời:
“Được Được, cậu thấy thế nào? Mình đã nói mà, Thiếu Phong không phải là
kẻ qua cầu rút ván, chỉ cần là những việc anh ấy làm được, anh ấy sẽ
không tiếc sức lực giúp đỡ chúng ta đâu”.
Mã Được Được nhân cơ
hội đó nói: “Anh xem, anh xem, cô ấy đúng là trọng sắc khinh bạn, chỉ
biết nói tốt cho anh thôi, sao không hỏi anh Hứa nghĩ xem nên giải quyết thế nào để cho kẻ khác không thể chọc gậy bánh xe, như thế không phải
sẽ an toàn sao”.
Hứa Thiếu Phong nghe câu nói đó của Mã Được
Được, trong lòng không khỏi băn khoăn, liền nói: “Được Được nói rất
đúng, thực ra khi mới bắt đầu bất kỳ một dự án nào đều không thể tránh
khỏi những áp lực mà cấp trên gây ra, có thể ngăn được tôi sẽ cố hết sức tránh cho cô. Từ tận đáy lòng, tôi chắc chắn sẽ đứng về phía cô, cũng
muốn bảo vệ quyền lợi của mình không để ai trèo lên đầu lên cổ, điều này cô cứ yên tâm. Nếu trong quá trình thực hiện có khó khăn gì, nếu cần
thiết, có thể để anh trai cô ra mặt nói chuyện với các lãnh đạo trên
thành phố, tôi thì luôn hy vọng sẽ có thể giao dự án này cho cô”.
Mã Được Được nói: “Vâng, có câu nói này của anh Hứa thì em yên tâm rồi.
Nhưng em vẫn cần phải nói rõ với anh, dự án này không chỉ là của riêng
một mình em, mà là của em và Tư Tư, vì thế, câu anh vừa nói nên phải bổ
sung vào là giao cho Tư Tư và Được Được”.
Hứa Thiếu Phong cười
khúc khích, cảm thấy Mã Được Được thật biết làm việc, so với cô ta thì
Trần Tư Tư vẫn còn rất giản đơn, ông quay sang nhìn Tư Tư, thấy cô xấu
hổ đến đỏ mặt, ông biết đó không phải là chủ ý của cô, liền nói: “Hay
cho Mã Được Được, không hổ danh là bậc kỳ tài trong kinh doanh, lời lẽ
nói ra thật sắc bén, khôn ngoan”.
Mã Được Được cũng vui vẻ nâng ly: "Nào, anh Hứa, Tư Tư, vì tình bạn và sự tín nhiệm của chúng ta, cạn ly".
Hứa Thiếu Phong cũng nâng ly với Được Được và Tư Tư rồi nói: "Uống nào, tất cả đều trong ly rượu này".
Khi Hứa Thiếu Phong từ nhà vệ sinh đi ra, Lâm Như đã pha trà xong khiến ông không còn nhớ đến chuyện vừa đồng ý giao công trình cho Trần Tư Tư. Và
Lâm Như đã nhắc lại chuyện đó.
Hứa Thiếu Phong không cảm thấy
ngạc nhiên khi nghe chuyện, trong lòng nghĩ rằng hẳn là bà ấy đã nghe
được cuộc nói chuyện giữa ông và Tư Tư nên có ý thăm dò ông chăng? Càng
có chút hoang mang, ông hỏi: "Làm sao bà biết chuyện đó vậy?"
Lâm Như trả lời: "Bạn cũ của tôi, anh Trần Chí Cương không phải đang làm
công trình đó sao? Không biết anh ta nghe tin ở đâu rằng chính quyền
thành phố đã phê duyệt công trình thư viện, anh ta muốn cùng ông dự
thầu, không biết có được không vậy?"
Hứa Thiếu Phong thả lỏng
người một lát rồi nói: "Anh ta muốn tham gia cũng không có gì nhưng quan trọng là một công trình lớn như thế này chắc chắn sẽ có nhiều đơn vị
cùng tham gia dự thầu, tôi chỉ e rằng anh ta không cạnh tranh nổi với
các công ty khác".
Lâm Như nói: "Nhưng nếu anh ngầm giúp không
phải là sẽ thắng thầu sao? Hơn nữa công trình không phải giao cho ai là
giao, giao cho một người thân thiết, đáng tin tóm lại cũng không có gì
là xấu cả".
Hứa Thiếu Phong không biết nên làm thế nào, vừa mới
đồng ý giao cho bồ nhí nay lại phải đối phó với vợ, hai người cùng chung lợi ích lại khiến họ giống nhau như vậy. Ông nghĩ một lúc rồi nói:
"Chính quyền thành phố cũng vừa mới phê chuẩn chứ chưa biết sẽ gọi thầu
như thế nào, tôi sẽ ghi nhớ rồi đến lúc đó sẽ dốc sức giúp đỡ".
Lâm Như: "Ông hãy nghĩ đến con của ông một chút, có cơ hội mà để vụt mất sau này sẽ hối hận đó".
Hứa Thiếu Phong trong lòng bỗng bị câu nói đó làm bừng tỉnh, lời nói của
Lâm Như rất dịu dàng nhưng trong đó lại ẩn chứa điều muốn nói với ông,
công trình này bà ấy đã quyết định rồi. Đúng vậy, có những cơ hội làm
vụt mất thì không thể nào có lại được, chuyện học hành của con cái từ
trước đến nay ông vốn không phải bận tâm, lo nghĩ, ông không thể không
suy nghĩ kỹ. Nếu như công trình giao cho Lâm Như vậy còn về phía Trần Tư Tư thì phải sắp xếp thế nào cho công bằng đây?
Thật là làm khó
ông quá, chỉ một công trình mà có hai người tranh đấu, rốt cuộc nên giao cho ai? Ông bỗng nghĩ đến điều xấu hơn, cùng lắm sẽ gọi hai người đến
rút thăm là xong, ai rút được là của người đó. Nghĩ như vậy ông thấy
thật nực cười liền cười nhạt một cái, nói một cách mơ hồ: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của lãnh đạo".
Lâm Như cũng cười nói: "Ông đừng có trên miệng thì nói những lời dễ nghe còn đến lúc làm lại
trái ý của lãnh đạo thì không được đâu đấy”.
Hứa Thiếu Phong liền đùa: "Không được thì làm thế nào?"
Lâm Như: "Sẽ phạt ông nộp nhiều 'thuế' hơn nữa".
Hứa Thiếu Phong cười hì hì một tiếng, ông cảm thấy đã nợ người phụ này quá
nhiều rồi, liền nói: "Rồi rồi rồi, giờ sẽ nộp cho bà", vừa nói vừa kéo
Lâm Như vào phòng ngủ.