Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 16: Cùng ăn tối




Hứa Thần táp dép lê lạch cạch lạch cạch lao ra, kiềm chế hưng phấn cùng vui sướng, mặt vô cùng phấn khởi: “Anh, anh về rồi. Anh mà không về kịp, cua biển anh thích nhất sẽ bị em ăn hết sạch luôn!”
“Cua biển? Em lấy tiền ở đâu mà mua?”
Đoạn Hồi Xuyên còn đang buồn bực, Hứa Thần đã giành trước nhận lấy quà sinh nhật của mình, hai ba lần mở giấy gói quà ra, không thể tin kêu lên sợ hãi: “Máy chơi game mới của năm nay! Còn là bản limited?! Thế này… Giá của một bộ, cũng gần 10 ngàn? Có phải quá đắt hay không?”
“Sinh nhật Tiểu Thần mà, thỉnh thoảng phá lệ vẫn là có thể.”
Hứa Thần nhào lên ôm như con gấu: “Anh, yêu anh chết mất!”
Kinh hỉ cùng hưng phấn làm khuôn mặt Hứa Thần đỏ hồng lên, Đoạn Hồi Xuyên không khỏi thả mềm ánh mắt, mỉm cười xoa xoa đầu em trai.
Mỗi lần đi ngoài đường, đôi mắt của tiểu tử ngốc này lúc nào cũng hướng vào máy chơi game trong cửa hàng chuyên doanh, chân không chịu di động, nhưng vẫn cứ làm ra vẻ không thấy hứng thú.
Hứa Thần lúc nhỏ cùng với mình đã ăn rất nhiều khổ sở, trong lúc hài tử khác vẫn còn chơi đùa vui sướng không buồn không lo, Hứa Thần đã rất sớm hiểu chuyện, học hành và làm hết việc nhà, cho dù tâm lý có cái gì muốn, cũng lặng thinh không đề cập tới, ngoại trừ tình cờ toát ra ánh mắt hâm mộ, cũng chưa bao giờ năn nỉ mình mua cho nó cái đồ chơi gì, sợ làm mình tăng thêm gánh vác.
Trưởng thành sớm đến làm người đau lòng.
“Ồ đúng rồi, hàng xóm sát vách mới qua chào hỏi, nghe nói em tổ chức sinh nhật, còn đặc biệt đưa cua biển tới đây chứ, thật sự là người tốt.” Hứa Thần không kịp chờ đợi kéo tay anh trai vào phòng ăn: “Người ta đang ở bên trong, anh mau tới chào hỏi.”
“Hàng xóm?” Đoạn Hồi Xuyên đầu óc mơ hồ, vẫn còn chưa kịp suy tư có nên dạy lại đứa nhỏ ngốc không nên tùy tiện cho người lạ vào nhà hay không thì một cái bóng người quen thuộc đã đập vào mí mắt.
Phòng ăn tắt đèn, ánh nến trên bánh ngọt lay động chiếu một phòng ấm áp.
Ngôn Diệc Quân nguyên bản ngồi ở cạnh bàn ăn, thấy hắn đến chậm rãi đứng lên, màu lam đậm của đường nét áo sơ mi cùng ống quần thẳng tắp tạo cho y vẻ ngoài càng ngày càng kiên cường thanh tuyển.
Ngoài cửa sổ côn trùng rả rích, ánh trăng thấm qua cửa kính ôn hòa chiếu xuống trên người y, mà ánh mắt của y thì lại ôn nhuận tập trung hướng về phía mình, so với ánh trăng còn muốn trong sáng hơn, cho nên mất một khoảng thời gian ngắn, Đoạn Hồi Xuyên càng không nhận được rõ, đến tột cùng là ánh nến ấm áp chiếu sáng mặt của người kia, hay là ánh mắt kia quá mức động nhân, chiếu sáng tầm mắt chính mình.
Điều này làm cho hắn không tự chủ được nhớ tới, cái sự cố giống như hôn lần trước.
Bọn họ mới quen biết mấy ngày ngắn ngủi, mà đã chạm mặt mấy lần rồi, Đoạn Hồi Xuyên có loại ấn tượng rất rõ, giống như Ngôn Diệc Quân đối với bất kỳ người nào cũng ôn hòa, dáng dấp thong dong trầm ổn, thế nhưng ánh mắt y nhìn mình tựa hồ có chỗ bất đồng, cảm giác giống như đã từng quen biết, đặc biệt rất quen, thật giống như bọn họ đã nhận thức nhau từ rất lâu.
Đoạn Hồi Xuyên còn chưa cam lòng dời ánh mắt đi, Ngôn Diệc Quân đã nhẹ nhàng nở nụ cười, phá vỡ trầm mặc ngắn ngủi trước: “Lúc mới nhìn thấy Bạch tiểu ca, tôi còn thấy kỳ quái, không nghĩ tới, đây chính là văn phòng của Đoạn tiên sinh.”
“Tôi cũng không nghĩ tới, bác sĩ Ngôn thành hàng xóm của tôi.” Đoạn Hồi Xuyên cao giọng nở nụ cười, bắt chuyện xong mấy người ngồi xuống. Không phải không nghi hoặc có quá mức trùng hợp hay không, nhưng ở dưới mắt, đến cùng vẫn là kinh hỉ và vui vẻ chiếm thượng phong —— làm hàng xóm của Ngôn Diệc Quân, cảm giác còn rất khá?
Ít nhất có cua biển để ăn đây.
Mỗi một buổi sinh nhật đều có thời khắc giống nhau, Hứa Thần thành kính ước nguyện rồi thổi tắt cây nến, nội thất nhất thời lâm vào bóng tối ngắn ngủi, dựa vào khoảnh khắc tối lửa tắt đèn này, Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được lặng lẽ nhìn sang Ngôn Diệc Quân, muốn nhìn một chút cặp mắt kia, giờ khắc này có sáng ngời như ban nãy không.
Đợi tầm nhìn lần thứ hai sáng trở lại, ánh mắt của hai người đột ngột không kịp chuẩn bị chạm vào nhau, giữa bọn họ cách nhau một khoảng cách thực sự quá gần rồi, gần đến mức đưa tay là có thể chạm tới đầu vai của đối phương, gần đến mức còn không kịp giấu kỹ bí ẩn khe khẽ trong đáy mắt của cả hai, cứ như vậy bại lộ dưới ban ngày ban mặt.
Ánh mắt tụ hợp đồng thời, hai người đều sững sờ, lại cực kỳ ăn ý di chuyển tầm mắt, hàn huyên như bạn bè phổ thông.
Bạch Giản cùng Hứa Thần mỗi tay một cái càng cua, cắn trong miệng giòn vang, vừa ăn vừa nói về chương trình ti vi tối nay, A Trân yêu trúng A Cường. Đoạn Hồi Xuyên thường ngày tác phong làm việc tùy tính bất kham, nhưng ở trên bàn ăn cũng rất là nhã nhặn, có vẻ là thói quen lâu ngày dưỡng thành quán tính.
Cua biển mới lấy ra khỏi nồi cực kỳ màu mỡ, thịt cua trắng sáng như tuyết run run mà tản ra nhiệt khí cùng mùi thơm ngào ngạt, Đoạn Hồi Xuyên dùng đũa từng chút một lấy ra gạch cua yếu mềm cùng thịt cua, chấm một chút vào đĩa nước chấm, hắn thoáng nhìn tác phong ăn cua của Ngôn Diệc Quân, không khỏi cảm khái không thôi, người này với người khác thật là chênh lệch, trên bàn ăn chỉ liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Ngôn Diệc Quân cầm mấy cái dụng cụ bóc cua tinh xảo trong tay, kiềm như kéo, dụng cụ giống như được làm từ mặc ngọc đen nhánh, được y cầm lên, khiến đôi tay dài nhỏ mười ngón càng trắng nõn động nhân.
Y chăm chú lột cua, động tác không nhanh không chậm, nước chảy mây trôi không hề vướng víu, thật giống như đang đối mặt không phải là một bữa tiệc lớn, mà là một loại hàng mỹ nghệ nào đó cần tỉ mỉ tân trang.
Có lẽ đối với một ít người mà nói, tao nhã và thong dong trời sinh đã khắc vào trong xương, không cần tận lực, được điêu khắc một cách tự nhiên.
Đoạn Hồi Xuyên thời khắc này nhìn đến vui tai vui mắt, nhìn đến tận lúc một con cua to mọng bị phân thành tám mảnh, đặt chỉnh tề trong đĩa sứ trắng, hoàn toàn đối xứng, một miếng không thừa, một chút không thiếu.
Ngôn Diệc Quân gắp cua, đặt một nhánh thịt đã róc vỏ vào bát sứ trước mặt Đoạn Hồi Xuyên, đuôi mắt câu lên một vệt cười nhẹ: “Ăn không ngon sao?”
Đoạn Hồi Xuyên như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi ánh mắt vừa bị tóm, không nhịn được nói: “Bác sĩ mấy người đều là thế này phải không? Lột con cua cũng giống như trên bàn mổ.”
Ngôn Diệc Quân nhất thời bật cười, vẫn chăm chú với việc trong tay, mỉm cười nói: “Tự nhiên không phải, chỉ là thói quen của tôi, làm cho Đoạn tiên sinh cười chê rồi.”
“Anh cũng thích ăn cua biển?” Đoạn Hồi Xuyên quấy đĩa dấm chua trộn gừng cùng tỏi, tùy ý hỏi.
Ngôn Diệc Quân ý cười sâu xa: “Cũng không hẳn, chỉ là trong nhà có người thích ăn, cho nên học làm.”
Đoạn Hồi Xuyên hiểu rõ mà gật gật đầu: “Cha mẹ anh cũng định cư ở đây sao?”
“Không, bọn họ…” Ngôn Diệc Quân ngừng lại một chút, hàm hồ nói: “Bọn họ đều ở nước ngoài, tôi sống một mình. Ngược lại thì chỉ có Đoạn tiên sinh và em trai ở cùng nhau, cha mẹ hai người cũng ở nước ngoài sao?”
Đoạn Hồi Xuyên không trả lời câu hỏi liên quan tới vấn đề cha mẹ này, chỉ chua răng một hồi lâu, rồi như không có gì nhìn y: “Cũng đã ở chung một chỗ, ngày tháng sau còn dài, anh cứ gọi Đoạn tiên sinh dài Đoạn tiên sinh ngắn, khách khí như vậy, tôi cũng mệt mỏi hoảng loạn thay anh.”
Động tác tay của Ngôn Diệc Quân hơi dừng lại, đến cùng không có sửa chữa vài chữ “ở chung một chỗ”, cũng không có nghĩ tới “ngày tháng còn dài” mà vui mừng bí ẩn, suy nghĩ một chút, thử thăm dò thay đổi xưng hô: “Vậy… Đoạn huynh?”
“Phụt ——” Đoạn Hồi Xuyên thiếu chút nữa không uống trà mà phun hết ra ngoài, bị danh xưng này chọc cho dở khóc dở cười, cười khôn tả, cười đến đũa không gắp được thịt: ” Bác sĩ Ngôn, Ngôn công tử, ngài là sống ở cái triều đại nào vậy? Đừng có khoa trương như thế, gọi tên của tôi là tốt rồi.”
“… Được.” Góc mặt của Ngôn Diệc Quân trở nên nhu hòa trong hơi sương nóng, không có nửa điểm bị chế nhạo mà quẫn bách, đôi lông mi dài như phiến quạt vẫy vẫy một chút, mím môi cười, biết nghe lời phải: “Đoạn… Hồi Xuyên.”
Danh tự này tựa như từ trong lòng bay đến, tại cuống họng lăn qua một vòng, cuối cùng bay ra ngoài miệng, ôn nhu mà trịnh trọng, chẳng khác nào một tiếng hô gọi xa xôi, một câu thần chú chúc phúc.
Đoạn Hồi Xuyên thực sự vô lực đi mắng y gọi cả họ tên như thế, vùi đầu vào đối phó cua biển, ai biết đối thoại ngắn ngủi vài câu, trong đĩa nhỏ trước mặt hắn đã chất đầy thịt cua rồi, sau đó một bàn tay như ngọc hướng lại, bỏ lên trên thêm non nửa muỗng gừng cùng hành thái.
Đoạn Hồi Xuyên: “…”
Thấy hắn chậm chạp không động đũa, Ngôn Diệc Quân cho là hắn không thích vị gừng, vội thiện ý nhắc nhở: “Cua tính nguội lạnh, gừng khử tanh xua cái lạnh.”
Đoạn Hồi Xuyên đột ngột nhớ tới ngày đó trong mưa che dù, phần nhẹ nhàng cẩn thận này, tới một cách bất động thanh sắc, so sánh với người khác mà nói, tựa hồ nhiều hơn ba phần thân thiết thâm tàng bất lộ, nhưng nếu tinh tế để ý, lại cảm thấy bản tính của Ngôn Diệc Quân chính là tỉ mỉ săn sóc người như vậy, lời y nói, hết thảy đều hào phóng khéo léo và tự nhiên, hình như chỉ có chính mình quá nhạy cảm.
Đoạn Hồi Xuyên ho nhẹ một tiếng, che giấu nghi hoặc trong phút chốc và thoải mái lại.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Cho là dùng đồ ăn có thể thu mua ta sao?
Thật là thơm ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.