Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 17: Một chỗ




Hứa Thần đang vui sướng ngồi ăn bên cạnh, thất vọng lắc lắc cốc coca thấy đáy, dựa vào đặc quyền hôm nay, đưa một ánh mắt năn nỉ cực kì hiếm thấy về phía Đoạn Hồi Xuyên.
Đáng tiếc bị chủ nhân gia đình nghiêm mặt cự tuyệt vô tình: “Không cho uống coca nữa, cẩn thận sâu răng đầy miệng.”
Bạch Giản nhìn cậu vô cùng đáng thương, không nhịn được cầu xin: “Chỉ là một ngày mà thôi, cũng không quan trọng đi.”
Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày nở nụ cười: “Vậy thì cậu lấy cho nó.”
“À… Kỳ thực nước ép trái cây tươi cũng không tồi.”
Hứa Thần thất vọng quệt mồm, mà tâm tình nhỏ ấy đi cũng nhanh, chỉ chốc lát đã hứng thú trở lại: “Đã ăn no!” Nói hoan hô một tiếng, chuẩn bị đến với trò chơi mới mơ tưởng đã lâu.
Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.
“Anh đối với em trai, thật sự rất tốt.”
Đoạn Hồi Xuyên quay đầu lại nhìn bóng lưng thằng em nhà mình đang không thể chờ đợi được nữa tập trung vào du hí khua tay múa chân, thần sắc nhạt đi: “Nếu như tôi đối với nó tốt, cần phải cho nó cuộc sống tốt hơn.”
Vầng trán Ngôn Diệc Quân khẽ nhúc nhích, cười nói: “Dùng bản lĩnh của anh, sinh hoạt sau này, cho là không khó.”
Nghe được câu khen ngợi thẳng thắn, Đoạn Hồi Xuyên chỉ lắc đầu một cái nở nụ cười tự giễu, bắt tay thu dọn một bàn tàn cục sau cơm nước no nê.
Cuộc sống của hắn cũng hệt như cái bàn vừa ăn này, trước thì là bữa tiệc lớn sắc hương mĩ vị nhất, sau người đi chỉ còn dư lại cơm thừa canh cặn, nguyên một bàn ngổn ngang tan tác, duy có một mình hắn thu thập tàn cục, ấm lạnh tự biết.
“Để tôi giúp anh.” Không chờ Đoạn Hồi Xuyên nhả ra chút lời khách sáo, Ngôn Diệc Quân đã tới trước một bước thu thập bát đũa, quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp.
Đoạn Hồi Xuyên cào cào sau gáy, nhất thời không thể nói được là bất đắc dĩ hay là buồn cười.
“Đúng rồi.” Sát qua bàn, Ngôn Diệc Quân giống như vô ý nhắc lại chuyện tối ngày hôm qua: “Anh đỡ một đòn của đạo tặc kia thay tôi, sau lưng có bị thương không? Tôi có hộp thuốc ở đây, không bằng để tôi xem cho anh một chút?”
“Không cần, tôi không sao.” Đoạn Hồi Xuyên tùy ý khoát tay một cái, hiển nhiên không để việc bị thương ở trong lòng, đối với hắn mà nói, cũng chỉ như mèo cào sứt da mà thôi.
Thế nhưng Ngôn Diệc Quân lại có vẻ rất là để ý, khăng khăng muốn nhìn qua mới yên tâm.
Đếm không hết trong tối nay đây là lần thứ mấy cảm thấy bất đắc dĩ, Đoạn Hồi Xuyên không thể làm gì khác hơn là quay lưng lại, nắm vạt áo vén lên đến vai, lộ ra một tấm lưng vân da rõ ràng.
Nhờ quanh năm có quần áo che nắng, da dẻ sau lưng Đoạn Hồi Xuyên trắng hơn so với những nơi còn lại, có vài vết cắt sâu màu đỏ nhợt nhạt đang chiếm giữ ở phía trên —— năng lực hồi phục của hắn xưa nay cực cường, đêm qua vẫn là một mảnh máu thịt be bét, mới chỉ một buổi tối đã kết vảy rồi, nếu là người khác, ít nhất cũng phải mất mấy tuần an dưỡng.
Nhưng dù là như vậy, màu sắc vẫn đối chọi quá mức rõ ràng, gọi người nhìn thấy được mà phải giật mình.
Ngôn Diệc Quân ngưng thần chú ý mảng đỏ sẫm này, theo bản năng thả nhẹ hô hấp, ngón tay y đã không còn nằm trong sự khống chế, không tự chủ được xoa lên tấm lưng của nam nhân.
Đầu ngón tay vừa chạm, như vài giọt hơi lạnh hoa thủy tiên rơi vào phía sau lưng, vết thương nổi lên chút ý ngứa, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ không nhận biết được, là hắn run do ý ngứa khó chịu này, hay là do ngón tay khe khẽ run rẩy của đối phương đang mơn trớn.
“Vết thương nhỏ mà thôi, không bao lâu nữa là sẽ hết.”
Đoạn Hồi Xuyên có chút không được tự nhiên giật giật thân thể, Ngôn Diệc Quân giật mình từ trong thất thần thức tỉnh, bận thu tay về, kéo lấy hộp thuốc, hòa nhã nói: “Tôi có một lọ thuốc cao chuyên trị trầy da, dược hiệu rất tốt, cũng có hiệu quả khử sẹo, để tôi bôi cho anh.”
Không kịp từ chối, phía sau đã truyền đến tiếng mở nắp lọ. Đoạn Hồi Xuyên chỉ buồn cười nói: “Tôi cũng không phải con gái, cho dù có bị thương để lại sẹo cũng không có gì. Không phải nói sẹo chính là huân chương của đàn ông sao?”
Bông đã khử trùng chậm rãi quệt thuốc cao lên, ý ngứa vừa nãy cũng rút đi, chỗ vết thương dần nổi lên cảm giác mát mẻ. Không cần quay đầu lại, Đoạn Hồi Xuyên vẫn có có thể tưởng tượng ra, thần sắc đoan trang chăm chú, ánh mắt yên tĩnh ôn tồn của nam nhân phía sau.
Chỉ bằng tưởng tượng như vậy, cũng đủ để khiến nội tâm người khẽ nhúc nhích. Tưởng muốn quay đầu nhìn lại, lại sợ quấy rầy khoảnh khắc an bình hiếm thấy này.
Cho nên sau khi một chút vết thương đã được xử lý thỏa đáng, Đoạn Hồi Xuyên chẳng biết vì sao lại có mấy phần thất vọng mất mát không muốn. Ý niệm này đến quá mức khó giải thích, làm người ta không biết nên khóc hay cười, hắn âm thầm cười nhạt, chớp mắt rồi quên hết sạch, ngược lại nhớ tới việc khác: “Đúng rồi, y phục của anh, tôi đã mang đi giặt, để ở đây.”
“Anh… Các anh đang làm gì thế?” Hứa Thần chẳng biết lúc nào xuất hiện ở cửa, giật mình tròn mắt nhìn bọn họ, nói chính xác, là nhìn chằm chằm cái lưng đang lộ ra của anh mình, còn có Ngôn Diệc Quân với âu phục hàng hiệu chỉnh tề sạch sẽ đang đặt tay lên.
Nếu như trí nhớ của cậu còn bình thường, đây rõ ràng là cái áo anh mình mặc lúc về đêm hôm trước.
Quả nhiên! Cái gì mà đi hội triển lãm về muộn chứ? Rõ ràng là cùng trai lạ đi lêu lổng! Hiện tại thì hay rồi, còn dám quang minh chính đại dẫn về nhà nữa đấy!
Thấy Hứa Thần một bộ bắt gian tại trận giận không nhịn nổi, Đoạn Hồi Xuyên biết ngay thằng nhóc này nói không chắc đã não bổ mười vạn chữ tiểu hoàng văn, nhất thời bó tay toàn tập, thái dương mơ hồ đau đớn.
Cũng may Bạch Giản đúng lúc xuất hiện, một tay bịt đôi mắt u oán hận không thể phun lửa của Hứa Thần, cứng đờ kéo kéo khóe miệng: “Hơ, cái này, tôi đưa Hứa tiểu đệ đi lên lầu làm bài tập. Các anh tiếp tục.”
…Hình như cứ có chỗ nào không đúng?
Đoạn Hồi Xuyên không nói gì sửa sang lại áo xống, rồi đành mỉm cười lúng túng một cách lịch sự với Ngôn Diệc Quân: “Cái đó, thằng nhóc cái gì cũng không hiểu, anh đừng để trong lòng.”
“Đương nhiên là không.” Ngôn Diệc Quân nhìn hắn với vẻ mặt nhất quán ôn văn nhĩ nhã, giống như không có bất kì điều gì có thể khiến vẻ mặt y thay đổi, nhưng giờ khắc này tựa như có một tầng mây hồng cực mỏng che trên má, gọi người liên tưởng đến sắc mai trong tuyết mùa xuân.
Trong lúc Chiêu Tài đắc ý hưởng thụ đồ ăn khuya, Đoạn Hồi Xuyên đưa hàng xóm mới về nhà, tự mình thu lại và giám sát em trai đang lưu luyến máy chơi game không rời, đàng hoàng cùng Bạch Giản lên lầu làm bài tập.
Trong nháy mắt, sự vụ sở lại bị yên tĩnh quen thuộc lấp kín. Đoạn Hồi Xuyên bỏ thêm mấy hạt cẩu kỷ vào chén trà sứ của hắn, một bên thổi bọt trà trôi nổi, một bên mang đám bảo bối mới mua lúc chiều về phòng.
Trong bồn tắm đã chuẩn bị nước nóng, sương mù lượn lờ bốc lên vấn vít trong không gian chật hẹp, mùa này mà tắm như vậy thật là nóng đến hoảng loạn, chỉ mới cúi đầu khom lưng đảo đảo dược liệu mấy cái, một tầng mồ hôi mỏng đã dầy đặc che kín khắp người hắn rồi.
Hoa văn quỷ dị trên ngực theo thời gian trôi đi lại bắt đầu lan tràn ra mấy tấc, dưới ánh đèn chiếu rọi trong sương, trong màu xanh đen mơ hồ sinh ra mấy phần như kim mà không phải kim (vàng kim), nhạt đến mức khó có thể phát hiện.
Trên mặt nước đã rải đầy một tầng dược liệu, có một chút là dược liệu thông thường, nhưng phần nhiều là những dược liệu mà ngay cả người bán hàng có nhiều kinh nghiệm nhất cũng có thể chưa từng nghe qua, căn bản không phải cho người bình thường dùng để chữa bệnh.
Đoạn Hồi Xuyên mạn bất kinh tâm khuấy nước trong bồn tắm, mùi thơm lạ lùng bị ẩn giấu trong thuốc theo nhiệt hơi chậm rãi tản ra, hơi nước phản chiếu ra cái bóng loang lổ.
Một bồn nước trong veo dần bị nhuộm thành màu nâu do dược lực chiết ra, Đoạn Hồi Xuyên thở dài, cảm thán trong bồn tắm này không phải là thuốc, rõ ràng đều là tiền mồ hôi nước mắt. Chế giễu thì chế giễu vậy, hắn vẫn nhận mệnh mà nhón chân bước một bước vào bồn, tranh thủ nước vẫn còn ấm, hít sâu một hơi chìm vào trong bồn.
Ban đầu, nhiệt độ cao lừa gạt hệ thần kinh dưới da của hắn, cảm giác đau đớn vẫn chưa rõ ràng, phải ngâm thêm một lúc, đau đớn như ngàn châm vạn trượng lăng trì mới liên tục đâm đến, cuồn cuộn không dứt như muốn giội rửa thân thể máu thịt của hắn, Đoạn Hồi Xuyên vọt ra khỏi nước, nằm ngửa trong bồn tắm, hít sâu từng ngụm, tay hắn gắt gao ôm lấy ngực trái, giống như làm vậy có thể ngăn cản trái tim đang đập mạnh một cách dị thường không nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cơn đau tột cùng chuyển thành sự tê liệt, như là có vô số dòng điện nhỏ bé trong huyết quản đang điên cuồng chuyển động loạn lên.
“Thức tỉnh mau! Thức tỉnh mau! Tránh thoát trói buộc, thu được tân sinh!”
Dường như có một âm thanh sắc bén nào đó nằm sâu trong tâm thức đang gắng sức hô hào.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, lông mi không động, cực lực chống cự cỗ sức mạnh kinh khủng đang có ý đồ phá tan cầm cố và phong tỏa của thân thể.
Mạch máu đỏ dưới da nổi lên như ẩn như hiện một dòng màu vàng kim, khiến toàn thân hắn từ trên xuống dưới bò đầy hoa văn màu vàng, hoa văn lan ra cùng hội hợp lại trên ngực, quy hết về tim.
Ý thức của hắn trôi nổi trong vực sâu lạnh hết mức mà cũng nóng hết mức, bốn phía là hoang vu tối tăm không mặt trời, không biết qua bao lâu, lâu đến mức nước ấm từ từ trở thành nước lạnh, cái âm thanh thúc giục sâu xa kia cũng thoáng qua rồi biến mất, tâm thần dần dần quay trở về trạng thái bình tĩnh, Đoạn Hồi Xuyên mới từ từ mở mắt.
Tia sáng mông lung trên trần nhà có vẻ hơi chói, hắn đưa tay lên mắt chặn tia sáng lại, từ trong khe hở lộ ra, chỉ thấy đầu tràn trề mồ hôi hột.
Đoạn Hồi Xuyên vớt cái thân thể mệt mỏi ra khỏi bồn nước, xương cốt như vừa bị cái gì ép quá mức, lười biếng đến động cũng không muốn động.
Trong gương phản chiếu ra một dáng người lưng rộng eo thon cao lớn, thái dương sinh ra hai cái mụn đã trơn nhẵn trở lại, hoa văn trên ngực cũng triệt để biến mất, ngay cả vết sẹo phía sau lưng cũng thần kỳ khép lại, chỉ còn mấy cái vết hồng mờ nhạt lưu trên làn da trắng thôi, hệt như dấu bàn chân con mèo con nghịch ngợm nào đó để lại.
Giọt nước màu nâu nhạt theo đường eo chảy xuống, hắn cầm cái khăn lông chậm rãi lau chùi, mặc cho tâm tư đang phiêu bạt trong buồn bực ngán ngẩm.
Đối với căn bệnh bẩm sinh này, hắn không biết nếu cứ mặc kệ nó thì sẽ phát sinh ra cái gì, cũng không biết trăm phương ngàn kế ngăn cản nó là phúc hay họa. Nhưng hắn mơ hồ có dự cảm, hiện trạng khổ sở này chung quy sẽ hết vào một ngày nào đó, cách hiện tại không xa nữa…
Khoác một thân chưa hết ẩm ướt rời phòng tắm, Đoạn Hồi Xuyên đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, nghĩ đi ra ban công hóng gió một chút.
Đêm hè gió nhẹ ướt át mang theo một chút cảm giác mát mẻ, phất ở trên mặt làm cho lòng người phấn chấn.
Trong gió đưa tới tiếng ve kêu cùng mùi hoa nhài thơm ngát, Đoạn Hồi Xuyên theo ánh trăng nhìn sang ban công hàng xóm ở đối diện, chỉ là khoảng cách mấy mét, với hắn mà nói chỉ cần thả người nhảy qua một cái —— đó là chỗ ở của Ngôn Diệc Quân, bây giờ đèn đóm đã tắt, chắc hẳn đã đi ngủ.  
Hồi tưởng lại, kỳ thực hôm đó hắn nguyên vốn có thể bắt được tên côn đồ bị mình dồn đến đường cùng kia rồi, có thể là do Ngôn Diệc Quân chen ngang, mới khiến cho gã thừa dịp loạn chạy trốn. Nếu như đó chỉ là ngẫu nhiên, thì bây giờ việc hai người là láng giềng, cũng là trùng hợp hay sao?
Đêm đã khuya, Đoạn Hồi Xuyên lảo đảo quay vào phòng, hắn vừa mới chuyển thân không lâu, trong cửa sổ tối om nơi ban công đối diện, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, nhẹ nhàng kéo lại rèm cửa sổ.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Xin nhả cua biển của ta ra, cảm tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.