Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 43: Thần tích




“Kia… Đó là cái gì?!” Phương Tuấn ngơ ngác há miệng, nhưng không người nào có thể trả lời cậu.
Linh khí Cự Long ở trên bầu trời bay quanh tầm nửa phút, mới chậm rãi biến mất trong gió núi, theo mây tản mạn khắp nơi. Mấy người giám sát nhanh chuyện ngay lập tức phản ứng, ý đồ dùng di động quay lại một màn khó tin này, kết quả bên trong máy thu hình trống rỗng, chẳng có cái gì cả.
Linh khí tiêu tán, đất đai dưới chân đang động cũng vô thanh vô tức khôi phục lại yên lặng, ngoại trừ bùn đất đá hỗn độn, thảm thực vật khắp nơi, tất cả phảng phất như chẳng có cái gì phát sinh, mọi người ở đây vẫn đắm chìm trong chấn động lớn, thật lâu khó có thể hoàn hồn.
Phương Dĩ Chính run rẩy đôi môi, ngóng nhìn mãi bầu trời, cơ hồ nói không ra lời, đến tận khi Cự Long hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại trời xanh vô ngần làm nền cho mây trắng bay qua, dưới ánh mặt trời thanh thản như gương.
Hắn xoa xoa cổ chua lên cảm giác mất mát, bốn phía nhìn quanh, phát hiện tất cả mọi người đều một bộ kích động khiếp sợ hồn bay phách lạc.
Long khí! Đó chính là long mạch long khí!
Ý thức trở lại, một vệt ửng đỏ gần như bệnh trạng bỗng nhiên bay lên hai gò má ông, Phương Dĩ Chính kích động gần như không đứng thẳng được, phải nhờ hai bảo tiêu nâng, khập khễnh đi về phía hố.
Cách ông ba bước Hải Nguyên cư sĩ cũng không tốt hơn chỗ nào, lão vốn không xem trọng phán đoán của Đoạn Hồi Xuyên, chỉ có điều dẫm vào vết xe đổ, lần thứ hai sợ bị mất mặt, mới không nói lời bi quan ra miệng, lúc động đất tới, lão đứng xa nhất, chạy nhanh nhất, nhưng sau đó một màn bất ngờ kia làm lão rung động thật sâu!
Hải Nguyên cư sĩ sống đến chừng này, vẫn là lần đầu chân thật nhìn thấy linh khí nồng nặc chuẩn hàng như thế, mà đây đều là nhờ dính ánh sáng của người trẻ tuổi Đoạn Hồi Xuyên này.
Hải Nguyên cư sĩ dùng cánh tay hơi run khẽ vuốt ngực đang chấn động, không để ý thận trọng cùng mặt mũi nữa, cũng chạy theo Phương Dĩ Chính đến chỗ cái hố, lão bước đi như bay, nên chạy tới trước Phương Dĩ Chính.
“Đoạn, Đoạn đại sư!” Hải Nguyên cư sĩ thở hồng hộc, lão một kẻ thành danh đã lâu lại muốn gọi một kẻ chừng hai mươi tuổi là đại sư, nói ra cũng không ai tin, nhưng mà lão gọi như là chuyện đương nhiên, mặt cùng cổ đỏ chót một mảnh, cũng không biết là do xấu hổ, hay là bởi vì quá kích động.
“Vừa nãy long khí kia là chuyện gì xảy ra? Cậu làm sao làm được?” Hải Nguyên cư sĩ vội vã không nhịn nổi mà giữ cánh tay của hắn, lực đạo to lớn, hoàn toàn không giống lão già bảy mươi.
“Cư sĩ, ngài đừng có gấp…” Đoạn Hồi Xuyên dở khóc dở cười, phí sức chín trâu hai hổ mới rút ra được cánh tay sắp bị nắm đến đỏ lên, ngay lập tức, Phương Dĩ Chính cũng nhào tới.
“Đoạn đại sư! Vừa nãy là cái gì? Là long mạch long khí sao? Vùng này có phải là đã hóa hung ác thành thuận lợi, một lần nữa trở về phong thuỷ bảo huyệt?”
Liên quan đến phong thủy mộ tổ nhà mình, Phương Dĩ Chính so với Hải Nguyên cư sĩ còn kích động hơn, hai tay nắm lấy vai Đoạn Hồi Xuyên lay động.
Đoạn Hồi Xuyên còn chưa kịp trả lời, người nhà họ Đoạn như ong vỡ tổ chen tới, trực tiếp nhấn chìm hắn trong đám người.
“Đừng nóng vội! Đừng có gấp! Từng người đến!” Đoạn Hồi Xuyên không thể nhịn được nữa, cổ họng hét lớn một tiếng, thế giới rốt cục an tĩnh.
Phương Dĩ Chính ngượng ngùng buông tay ra, vạn phần áy náy mà bình phục tâm tình kích động, lớn giọng yêu cầu người tránh ra, một mực cung kính đưa Đoạn Hồi Xuyên và Bạch Giản bị kinh sợ ra khỏi đám người.
“Đoạn đại sư…” Phương Dĩ Chính muốn nói lại thôi, hai tay nắm chặt nhau, ôm quyền rồi lại bỏ ra, trông đợi nhìn hắn, muốn hỏi nhiều một câu, lại sợ chọc giận nhân gia, gấp đến độ cào tâm nạo phổi.
Đoạn Hồi Xuyên thật vất vả bò ra ngoài hầm, lau mồ hôi trên đầu, trong lòng biết nếu không nói rõ, những người này sẽ không bỏ qua cho mình. Hắng giọng một cái, tìm lời dễ hiểu để giải thích: “Các vị đoán không lầm, chính là như vậy, long mạch cùng linh khí nơi này đã hóa hung ác thành thuận lợi, khôi phục bình thường, à không đúng —— “
Mới vừa nghe câu đầu tiên, Phương Dĩ Chính đã hưng phấn bắt đầu cười ha hả, bất thình lình đối phương chuyển đề tài, nụ cười của ông đọng lại ở trên mặt, một trái tim thọt tới cổ họng, loạn tung tùng phèo.
Đoạn Hồi Xuyên bổ sung tiếp: “Xác thực hơn, linh khí nơi này sợ là so với trước kia còn nhiều hơn. Bởi vì trước linh huyệt bị ngăn chặn, bây giờ linh huyệt thông suốt, bị giam giữ trong thời gian dài nên linh khí tích lũy trong nháy mắt dâng trào ra, tạo thành linh khí triều cường mắt trần có thể thấy vừa rồi.”
“Tốt, quá tốt rồi!” Phương Dĩ Chính lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tay, vẻ hưng phấn cởi ra, thay chỗ cho vẻ ủ rũ ngày hôm trước, cả khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, phảng phất trẻ ra vài tuổi.
Hải Nguyên cư sĩ vê râu mép cân nhắc chốc lát, truy hỏi: “Linh khí triều cường, chính là long khí?”
“Không sai biệt lắm.” Đoạn Hồi Xuyên lười biếng ngáp một cái, liên tục mấy ngày bôn ba, hắn quả thật có chút mệt mỏi.
Phương Dĩ Chính đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ mặt hắn, một tia hối hận lúc động đất đã sớm bị ông vung lên chín tầng mây, hiện tại Đoạn Hồi Xuyên chính là quý nhân của Phương gia, ông quả thực hận không thể cung phụng Đoạn Hồi Xuyên như phật sống.
“Đoạn đại sư thực sự là cực khổ rồi! Nhờ có ngài ngăn cơn sóng dữ, thay Phương gia chúng ta giải quyết đại họa nhiều năm! Nếu không phải ngài, còn không biết bị Đoạn gia bắt nạt bao lâu đây! Haha, lần này có thể coi là xoay chuyển tình thế, có hi vọng rồi!” Lời khen tặng và cảm kích của Phương Dĩ Chính phát ra từ đáy lòng, nói đến mức tình cảm, viền mắt thiếu chút nữa đỏ một vòng, ông tha thiết mà cầm tay Đoạn Hồi Xuyên, mỉm cười nói: “Sau này, ngài vĩnh viễn là khách quý của Phương gia chúng tôi, lần này sau khi trở về, tôi nhất định phải bảo khuyển tử cảm tạ ngài cho tốt, ngài tuyệt đối đừng chối từ! Phương Tuấn, còn không mau lại đây, đưa Đoạn đại sư xuống núi nghỉ ngơi thật tốt!”
Phương Tuấn vội vội vã vã lại gần, ân cần dẫn Đoạn Hồi Xuyên đi ra ngoài.
Cậu ước gì có thể vững vàng ôm lấy cái đùi lớn Đoạn Hồi Xuyên này, nếu như trước nói cậu đối với đối phương vẫn chỉ là bội phục, bây giờ có thể nói đã bị một màn thần tích vừa rồi chấn động, quả thực là sùng bái sát đất.
Một bình lại một bình thuốc uống hết, Đoạn Hồi Xuyên có chút buồn cười khi nghe đám người kia đa dạng thổi phồng chuyện lên, may là Hải Nguyên cư sĩ không có hỏi kỹ, bằng không hắn còn không biết nên giải thích chuyện viên kim cương thế nào.
Lúc đi xuống núi, Phương Dĩ Chính từ trong kích động tỉnh táo lại, lại cẩn thận hỏi ý kiến cố vấn xây từ đường trên long huyệt, tâm thần cuối cùng cũng coi như đại thể có bài bản.
Ông suy nghĩ một chút, nhíu mày lại nghĩ tới chuyện khác: “Chuyện ngày hôm nay, không biết có ảnh hưởng tới Đoạn gia hay không? Nếu như tương lai, bọn họ phát hiện phong thuỷ nơi này thay đổi tốt hơn, có thể hay không giở lại trò cũ, lại tái diễn tranh đấu?”
Đoạn Hồi Xuyên khẽ mỉm cười: “Không cần lo lắng, tôi có thể thay ngài thêm một lớp phong ấn cho long mạch ở đây, chấn vững linh khí lại, phòng bọn họ muốn quật nữa, Phương Đổng nếu như vẫn chưa yên tâm, có thể để Hải Nguyên cư sĩ bố thêm một cái phong thủy cục, củng cố linh khí. Đã như thế, không có sơ hở nào.”
Hải Nguyên cư sĩ thận trọng mà vuốt râu mỉm cười, đạo lí không ăn một mình, xem ra tiểu tử này vẫn là hiểu.
“Về phần ảnh hưởng với Đoạn gia, tự nhiên là có.” Đoạn Hồi Xuyên tinh tế giải thích: “Song long tụ hợp chi địa, long mạch thông nhau, lại thêm địa thế hình chữ U, trước bởi linh huyệt bị giam giữ, âm khí hội tụ, hành thành một vùng linh khí chân không rất lớn, bây giờ được giải phong, vì bảo trì linh khí cân bằng, linh khí tứ phương tự nhiên hội tụ đến, bổ khuyết chỗ trống này.”
Phương Dĩ Chính bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là ý nói, đối diện nhiều năm tích góp lại linh khí, là để phụng dưỡng cho ta?”
“Chính vậy.” Đoạn Hồi Xuyên quái lạ cười cười, “Tương lai một thời gian tương đối dài nữa, mảnh đất Đoạn gia đã mua kia, có thể chuyển thuận lợi thành hung ác.”
“Ha ha, sảng khoái! Thực sự là dời cục đá đập chân của mình, tiền mất tật mang!” Phương Dĩ Chính xả được cơn giận này, mấy ngày mù mịt bị quét đi sạch sẽ, vừa nghĩ tới Đoạn gia bỏ ra chín triệu mua một khối đất hung ác, còn tốn một món tiền lớn khai phá phụ cận hoàn vốn, đưa bảo huyệt chân chính cho mình, buổi tối nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi!
Đoàn xe xóc nảy trên đường núi quanh co.
Đoạn Hồi Xuyên dựa vào lưng ghế, chuyển hướng ra ngoài cửa xe nhìn núi xanh lướt qua, ánh mắt xa cách lạnh nhạt, lúc nào cũng thế, hết thảy đều là Đoạn gia tự lựa chọn, ngày xưa gieo xuống hạt, hôm nay kết thành quả, không oán được người khác.
Mấy ngày sau. Viện điều dưỡng tư nhân Đoạn gia.
Chiều muộn, ánh tà dương lười nhác mà treo trên phía tây đỉnh núi, ánh chiều đưa tình, nạm ra một cái viền vàng dài.
Đoạn tam gia trong gió thu hơi lạnh, tự mình đưa Ngôn Diệc Quân ra tận cửa, đỡ gậy, cười híp mắt nói: “Ngôn viện trưởng, chuyện lão tam thực sự là đã làm phiền cậu. Sau này nếu có rảnh, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới làm khách Đoạn gia chúng ta.”
“Tam gia khách khí. Đoạn tiểu thiếu gia đã khôi phục ý thức, còn để nói chuyện bình thường và đi lại được, phải trường kỳ kiên trì phục kiện, nhiều hơn nữa, tôi cũng không giúp được cậu ấy.”
Ngôn Diệc Quân nhàn nhạt khách sáo một câu, tư thái bị ánh nắng chiều chia cắt, nụ cười cũng biến mất trong nơi khuất sáng, hiện ra như có như không.
“Lão phu rõ ràng. Dù như thế nào, Ngôn viện trưởng vẫn là khách quý của Đoạn gia.” Đoạn tam gia tâm tình vô cùng tốt, vẻ mặt luôn luôn không thích lão nhị cũng ôn hòa hơn: “Minh Thần, còn không mau thay ta tiễn viện trưởng Ngôn.”
“Biết rồi, gia gia.” Đoạn Minh Thần tâm lý thầm hận, trên mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà đưa Ngôn Diệc Quân tới cửa, mãi đến khi Đoạn tam gia không thể nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, Đoạn Minh Thần thần sắc nhiều lần biến ảo, cuối cùng không nhịn được vội la lên: “Bác sĩ Ngôn, bệnh của lão tam… Thật sự bình phục?”
Ngôn Diệc Quân hơi nghiêng đầu sang bên, ý vị thâm trường quét qua cậu, tiếng nói trầm thấp: “Thân là thầy thuốc, đương nhiên phải coi chữa trị cho bệnh nhân là nhiệm vụ, lời tuy là vậy, nhưng sau này phục kiện và an dưỡng không đúng chỗ, để lại một ít di chứng, cũng là chuyện thường.”
Đoạn Minh Thần rũ xuống mi mắt, con ngươi nhanh chóng chuyển động, tiêu cự rơi vào hư vô, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngôn Diệc Quân thu thần sắc của cậu vào đáy mắt, bất động thanh sắc cười cười: “Chỉ tới đây thôi, đoạn nhị thiếu không cần đưa tiễn.”
Y không nhanh không chậm mở cửa xe, ngồi vào chỗ lái, Đoạn Minh Thần lúc này mới đột nhiên nhận ra được không đúng: “Anh gọi tôi nhị thiếu? Anh biết…”
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gò má tuấn mỹ tao nhã của Ngôn Diệc Quân, y không trả lại bất kỳ đáp lại nào, chỉ thoáng nhìn qua gương chiếu hậu tựa như cười mà không phải cười.
Xe Bentley màu đen đi nhanh, để lại Đoạn Minh Thần đứng một mình bất động tại chỗ, trong ánh nắng bụi bặm, thần sắc biến ảo không ngừng.
Sau khi hai nhà Phương, Đoạn từng người di chuyển mộ phần, tường an vô sự một quãng thời gian rất dài.
Nghe đâu Phương gia ở mảnh đất kia giằng co một trận, đã không còn động tĩnh, biết được việc này, chủ nhà họ Đoạn rất là xem thường, cũng nằm trong dự liệu, nếu như có thể loại trừ âm huyệt kia đơn giản như vậy, bọn họ cần gì phải lãng phí của cải khổng lồ, đi một vòng lớn, đánh lôi đài với Phương gia?
Đoạn Doãn Chính hủy từ đường cũ của Phương gia, một lần nữa thêm phong thủy cục, hạng mục khai phá lớn cũng chuẩn bị bắt đầu khởi công, đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một quy hoạch mấy lần, tránh phá hoại long mạch, vì chống đỡ hạng mục khai phá lớn này, cơ hồ vốn lưu động đều điều động nhập vào, có thể nói là hoàn toàn được ăn cả ngã về không đặt trên long mạch.
Tổ tôn ba người đối với việc này cõi lòng đầy mong đợi, cơ hồ không có ai cảm thấy được có bất kỳ khả năng thất bại nào.
Chiều hôm đó, nắng gắt cuối thu trong trời quang giãy dụa lần cuối, giống như là muốn dùng chút nhiệt thừa cản tại luồng nước lạnh, cố gắng nghiền sạch.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Đoạn thị hơi lạnh, tựa hồ so với ngày thường còn thấp hơn mấy độ, mấy vị chức cao ngồi ở trong ghế sôpha châu đầu ghé tai, Đoạn Minh Thần cúi thấp không nói tiếng nào, chỉ dùng đuôi mắt liếc trộm Đoạn tam gia sau bàn làm việc.
Lão giả bệ vệ ngồi trong ghế tựa, trầm mặc không nói, hai tay cùng chống đỡ gậy, nếp nhăn lỏng lẻo chảy xuống gấp thành ngàn kênh rạch trên mặt, sắc mặt âm trầm đến ép cả ra nước.
Đoạn Doãn Chính cầm điện thoại di động ở trước cửa sổ trầm giọng nói gì đó, nửa ngày, thu tuyến, điện thoại di động bị giận chó đánh mèo ném lên bàn, phát ra tầng tầng tiếng vang.
“Tiền kỳ bởi vì vùng núi thi công khó khăn, đánh giá thiếu độ nghiêm trọng, không ngừng rót thêm vào tài chính, bây giờ tiền đổ vào so với ban đầu sắp tăng gấp đôi, dĩ nhiên còn muốn nữa hay sao?” Đoạn Doãn Chính vỗ mạnh bàn một cái.
Đoạn Minh Thần nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận mở miệng nói: “Trước đây không lâu bất ngờ xảy ra chuyện đất lở, lúc này mới… Có phải là phong thủy cục Tổ Từ nhà chúng ta bố không đúng hay không? Nên mới xui xẻo như vậy.”
“Câm miệng!” Đoạn tam gia đập đập gậy, tức giận không vui: “Phong thủy cục là Long Hổ sơn Trương Khâm thiên sư tự mình bố, tôi toàn bộ quá trình cũng xem qua, tuyệt không vấn đề!”
Mọi người ở đây đang hết đường xoay xở, thư ký vội vã gõ cửa đi tới, thần sắc nghiêm túc: “Đoạn tổng, viện điều dưỡng vừa điện thoại tới, nói là tiểu thiếu gia không biết sao từ cầu thang té xuống, tuy rằng tính mạng không việc gì, thế nhưng…”
“Cái gì?!”
Đoạn Minh Thần núp trong góc ghế sô pha, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, lén lút lộ ra một ý cười hung tàn.
Hai đóa hoa nở, mỗi nhánh một kiểu.
Đoạn Hồi Xuyên đối với tin dữ từ Đoạn gia không biết gì cả.
Lúc này, hắn đang ở tầng một văn phòng tiếp khách, người tới không phải ai khác, chính là Phương gia tài đồng tử Phương Tuấn tiểu thiếu gia.
“Đây là một chút tâm ý của phụ thân, thỉnh Đoạn đại sư nhận lấy, tuyệt đối không nên chối từ!”
Tiếp nhận một cái hộp đỏ choét đối phương đưa tới, Đoạn Hồi Xuyên biết đến, mùa thu hoạch đã đến.
Đoạn Hồi Xuyên nhất quán khéo léo mỉm cười, kì thực tâm lý lại căng thẳng.
Mở hộp ra, bên trong chỉ có hai đồ vật, một tấm thẻ kim cương đen cùng một cái chìa khóa màu vàng sậm.
Đoạn Hồi Xuyên sững sờ, lại là chìa khóa?
Phương Tuấn tựa hồ biết hắn muốn nói cái gì, vội nói: “Không phải chìa khóa xe, phụ thân đưa một cái biệt thự cho ngài, ở trong nội thành, cách đây không xa. Trong thẻ có một triệu, là tiền thù lao ủy thác của ngài.”
“!!!”
Mùi hoa quế ngọt ngào được gió nhẹ đưa vào song cửa sổ, Chiêu Tài ngậm bát, tha thiết mong chờ đứng trước bàn ăn, ra sức đập cánh, nhưng đáng tiếc không có ai để ý tới nó, Đoạn Hồi Xuyên ngửi hương hoa quế, nghĩ thầm, nguyên lai đây chính là mùi vị giàu to.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Mùi vị này chết tiệt ngọt ngào quá! 【 hưng phấn quẫy lên đuôi rồng. jpg
Ngôn: Anh nói ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.