Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 47: Liên lí chi




(cây liền cành, ẩn dụ cho tình yêu vợ chồng)
Ngày hôm sau. Cuối tuần nắng sớm lặng lẽ thấm qua cửa sổ, lan tràn trên sàn phòng ngủ, chiếu xuống một góc đầy quần áo.
Ngôn Diệc Quân tỉnh dậy trong tiếng chim hót ngoài cửa sổ, mang theo một cảm giác bủn rủn khó nói xoay người, bên người chăn vây lên thành một đoàn, mơ hồ lộ ra nửa cái đầu đen thui.
Y không tiếng động mà nhếch khóe miệng, đưa tay ra xoa xoa sợi tóc đen vểnh lên của nam nhân, lộ ra một chút xúc cảm mát mẻ trong sáng sớm, cái đầu trong chăn giật giật, tựa hồ không muốn tỉnh lại, ổ chăn hướng vào lồng ngực của y ôm quanh.
Ngôn Diệc Quân bị hắn chọc cười, dùng sức đẩy người trong chăn ra, hệt như rút củ cải, rút ra một chuỗi, hai tay ôm gương mặt nhăn nhó vì nắng của Đoạn Hồi Xuyên, ôn nhu cười nhẹ: “Còn chưa chịu rời giường?”
“Còn sớm mà…” Đoạn Hồi Xuyên cổ họng khàn khàn lưu lại vết tích tận tình đêm qua, cả khuôn mặt hắn vo thành một nắm, chỉ lo ánh sáng đuổi chạy mất cơn buồn ngủ, lại muốn nhìn Ngôn Diệc Quân, xoắn xuýt mở ra hai khe mắt.
Ngôn Diệc Quân cảm thấy rất thú vị, cúi đầu hôn trán một cái, còn cảm thấy không đủ, dịch xuống mí mắt hôn một chút.
Đoạn Hồi Xuyên vươn mình đè người lên như ác bá: “Sáng sớm đã chiếm tiện nghi của người ta? Tối qua còn chưa có chiếm đủ? Hửm?”
Ngôn Diệc Quân vòng tay ôm cổ của hắn, tầm mắt vô tình hay cố ý rơi vào chiếc nhẫn chưa bao giờ rời thân kia, bất đắc dĩ cười: “Đừng ra vẻ.”
Đoạn Hồi Xuyên vô liêm sỉ mà hừ hừ: “Tối hôm qua làm người ta mệt muốn chết rồi, chưa từng nghe tới sao? Chỉ có chỉ có mệt chết trâu, không có cày hỏng đất đai.”
“…” Ngôn Diệc Quân cơ hồ cũng bị lời cãi chày cãi cối của hắn đánh bại, vẫn ôm gương mặt mềm của hắn, mỉm cười: “Thật đúng là khổ cực Đoạn lão bản.”
Đoạn Hồi Xuyên bị bóp thay đổi hình dáng mặt, thận trọng mà cười cười: “Không khách khí.”
Ngôn Diệc Quân ngẩng đầu ngậm vành tai của hắn, mút ra tiếng ám muội: “Miễn cho anh khổ cực như vậy, lần sau đổi em tới.”
“Không không không, anh cảm thấy anh còn có thể cực khổ hơn một chút.”
Khi hai người vẫn còn ở trong phòng mệt mỏi, một ngày khói lửa của sở sự vụ đã bắt đầu náo nhiệt.
Chiêu Tài buồn bực ngán ngẩm nằm úp sấp ở trong lồng, câu được câu không mà rỉa lông.
Cần lao Bạch Giản rất sớm đã bò ra khỏi giường, vào phòng bếp làm điểm tâm, Hứa Thần vừa chạy một vòng trở về, cái trán thấm mồ hôi, ngồi xổm ở cạnh bàn ăn uống sữa tươi, trong tay cầm lấy điều khiển TV lần lượt đổi kênh.
Trên lầu truyền tới tiếng bước chân, Hứa Thần cũng không quay đầu lại: “Anh dậy sớm thế, ngày hôm nay cư nhiên không bám giường nữa, thực sự là mặt trời mọc lên từ phía tây rồi.”
Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, người tới vắt áo vest lên lưng ghế sô pha, chậm rãi vòng qua, ngồi bên cạnh Hứa Thần.
“Chào buổi sáng Tiểu Thần, anh của em còn chưa muốn dậy.”
“…???” Hứa Thần nghe được thanh âm này ngẩn ra, như con rối bị giựt dây cứng ngắc cái cổ quay đầu, sau đó, cằm sợ đến rơi xuống đất!
Hứa Thần: =口=
Bạch Giản: =口=
“Ngôn, bác sĩ Ngôn, anh… anh làm…”
Hứa Thần nói chuyện không lưu loát nổi nữa, miệng há hốc đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà, cậu đột nhiên nhớ tới trước đây thật lâu, anh trai mình đã từng mặc quần áo của người này, đêm hôm khuya khoắt mới về nhà, hai người còn ở trong phòng bếp lén lén lút lút làm gì đó, thì ra, bọn họ sớm đã che mắt mình qua lại!
Anh trai ra vẻ đạo mạo khốn nạn!
Hứa Thần cắn răng nghiến lợi não bổ ba mươi sáu tập phim truyền hình ngôn tình cẩu huyết.
Đối với cái này Ngôn Diệc Quân không biết gì cả, chỉ coi đối phương nhất thời không thể nào tiếp thu được sự đả kích chị dâu mong đợi cư nhiên biến thành nam nhân, mỉm cười vỗ vỗ vai thiếu niên: “Tiểu Thần, anh với anh trai của em, nói ra rất dài dòng…”
“Em rõ ràng!” Hứa Thần đánh gãy lời y, tức giận nói: “Hắn nhất định là đố kị em có bạn gái, chính mình không tìm được đối tượng, nên cưỡng bức dụ dỗ anh, cường thủ hào đoạt! Có đúng hay không!”
Ngôn Diệc Quân: “…” Tuổi còn nhỏ học được thứ này từ nơi nào?
Bạch Giản từ trong phòng bếp nhô đầu ra, yếu ớt thay lão bản giải oan: “Lão bản không phải người như vậy!”
Hứa Thần đang muốn phản bác, lại nghe Bạch Giản thành thật nói bổ sung: “Nhất định là bởi vì lão bản độc thân nhiều năm, cô quạnh hư không lạnh lẽo, hàng đêm chỉ có tay trái với tay phải làm bạn, nói không chừng đã nghẹn ra bệnh gì đó, cũng thật đáng thương, bác sĩ Ngôn lúc này mới làm cứu viện, không hổ là thầy thuốc nhân tâm…”
“Khụ khụ.” Một tiếng ho khan cắt đứt Bạch Giản thao thao bất tuyệt, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, Đoạn Hồi Xuyên đang dựa vào cầu thang, ánh mắt xa xôi nhìn xuống phía dưới, trong tay hắn chén trà bằng sứ quen dùng, khẽ mím môi uống một hớp nước trà làm trơn cổ họng, lành lạnh kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sáng sớm đã náo nhiệt như thế, đều rỗi rãnh không có chuyện làm à?”
Lặng im nháy mắt, Bạch Giản ngượng ngùng rụt đầu về, Hứa Thần lấy sách bài tập ra, vùi đầu chăm chú suy nghĩ.
Ngôn Diệc Quân giơ ngón trỏ yên lặng chặn lại đôi môi, cười cong khóe mắt.
Tết trung thu sắp tới, mấy người tính toán chuẩn bị cho mấy ngày nghỉ, đi làm khách nhà Bạch Giản. Hứa Thần bị Đoạn Hồi Xuyên dùng áp lực học hành làm lí do, phải ở nhà trông nhà.
Quê của Bạch Giản dưới phía nam trên một ngọn núi lớn, chỉ là một sơn thôn nhỏ nào đó không rõ tên, giao thông bất tiện ngay cả tàu hỏa cũng không đi qua.
Đoạn Hồi Xuyên sợ Ngôn Diệc Quân thời gian dài ngồi xe không thoải mái, đau lòng hạ quyết tâm, bỏ một phần tiền ủy thác ra một phần mua một chiếc xe mới rộng rãi tiện nghi hơn.
Còn chưa kịp hiến vật quý, Ngôn Diệc Quân ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu tùy ý bình tĩnh nói: “Em đã dặn quản gia lái máy bay trực thăng tư nhân tới đón rồi.”
Đoạn Hồi Xuyên: =口=
Người có tiền vạn ác!
Hắn yên lặng chiếc chìa khóa xe nhét về túi, làm bộ chính mình không phải lần đầu tiên nhìn thấy máy bay trực thăng.
Bạch Giản đơn giản thu thập ít hành lý —— kỳ thực cậu cũng không có gì để thu dọn, trái lại là mang theo mấy bao lớn bao nhỏ toàn đồ ăn vặt, nghe nói có máy bay trực thăng để ngồi, cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên.
Hiệu suất của quản gia cực cao, không tới một giờ, đã đậu trên mái nhà gần nhất.
Gió ở trên không điên cuồng gào thét, cánh quạt mang theo gió thổi tóc mấy người ngổn ngang bù xù, Bạch Giản kề sát mặt vào cửa sổ nhìn xuống, hưng phấn không thôi, thành thị theo tầm nhìn lên cao càng co càng nhỏ lại, người nhỏ xíu ở dưới chân: “Thì ra chỗ chúng ta sống trông như thế này.”
Đoạn Hồi Xuyên nhìn xuống phong cảnh dưới mặt đất, chợt nhớ tới một số hình ảnh vụn vặt, mơ hồ nghĩ đến quái lạ trong gương nhà Ngôn Diệc Quân, góc nhìn đồng dạng, ở trên không, giữa đám mây, nhìn xuống mặt đất bao la, mênh mông biển khói.
“Làm sao vậy?” Ngôn Diệc Quân ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay lạnh cả người của hắn.
Đoạn Hồi Xuyên lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt thâm trầm của đối phương, lắc đầu cười cười: “Cái gương ở nhà em… Thôi, không có chuyện gì, khả năng gần đây có chút mệt mỏi.”
Ngôn Diệc Quân ôm hắn, để cho hắn tựa đầu lên vai mình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Ngủ một hồi đi.”
Hắn xuất thần nhìn sương khói ngoài cửa sổ lưu động, phát giác được không…
Mấy người tới đích đã là sau giờ ngọ, xung quanh mới rơi một cơn mưa nhỏ, núi xa xa hòa với khói sương mênh mông được tẩy xanh biếc ướt đẫm.
Sắc trời bị che lại bằng một tầng sương mù mỏng, dương quang tận dụng hết khả năng xua đi, chia cắt núi thành hai thế giới sáng tối.
Sơn thôn kéo dài bên trái sườn núi, ngước mắt nhìn lại, không có người ở, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cả tiếng gà gáy chó sủa nên có trong thôn trang thông thường cũng thiếu.
Bạch Giản ngược lại đối chuyện này mười phần quen thuộc, một đường dẫn hai người vào thôn.
Đường nhỏ thôn trang quanh co có mấy cục đá hai bên, mấy hàng dân cư san sát nối tiếp nhau chằng chịt, không phải phòng gạch ngói, trái lại gần như một loại nhà sàn khác lạ nào đó. Chỉ là cửa sổ đều che, yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của mấy người.
Đoạn Hồi Xuyên sờ sờ mũi, cau mày nói: “Tiểu Bạch à, thôn nhà cậu, mọi người đâu hết rồi?”
Bạch Giản nói như chuyện đương nhiên: “Ban ngày tất cả mọi người ra ngoài làm công, buổi tối mới trở về.”
“Xuất môn làm công? Buổi tối về?” Đoạn Hồi Xuyên càng ngày càng không tìm được manh mối: “Thôn trấn cách đây gần nhất cũng phải mười mấy cây số đi?”
Bạch Giản không hề trả lời cái vấn đề này, như thể câu được hỏi không thể nói lí dược.
“Mọi người nhìn kìa.” Ngôn Diệc Quân chỉ chỉ hai gốc cây đa khổng lồ trong thôn.
Thân cây tráng kiện đến mức phải tầm bốn người ôm, hai cây dựa vào rất gần, sợi rễ chôn trong lòng đất đan xen chằng chịt xen kẽ như răng lược.
Cách mặt đất ba, bốn mét, từng cành cây cũng quấn vòng quanh lẫn nhau mở rộng dần bên trên, như hai người thân mật ôm nhau, hình thành một cái cổng tò vò cao lớn.
Tán cây xanh um tươi tốt xòe rộng như tán dù, không khác nào một đám mây lục bích nhìn mãi không thấy điểm cuối, bên trong tán dù buông xuống vô số cành cây như dây lụa, mỗi một cành đều được buộc thêm một cái dây đỏ, ở trong gió nhẹ nhàng lay động.
“Hai cây này, chỉ sợ cũng hơn một ngàn tuổi rồi đi.” Đoạn Hồi Xuyên kéo Ngôn Diệc Quân đến gần, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Tôi cũng không biết, khi tôi còn bé, cái cây đã cao lớn như vậy, chưa từng thay đổi.” Bạch Giản tràn đầy phấn khởi giới thiệu với hai người: “Chúng nó gọi liên lí chi, trên trời nguyện làm chim liền cánh, ở dưới đất nguyện làm cây liền cành. Nhìn thấy cái hốc cây kia không? Chỉ cần đêm trăng tròn, nắm tay người yêu, đi xuyên qua, nếu như song phương đều yêu nhau, tình chân ý thiết, có thể nhìn thấy thứ liên quan đến đối phương mà mình muốn nhìn thấy.”
Đoạn Hồi Xuyên xì xì nở nụ cười: “Thôn các cậu trái lại thật biết làm quảng cáo du lịch. Nếu vạn nhất không nhìn thấy, há không phải nói rõ hai bên không đủ yêu nhau? Vậy thì không phải là liên lí chi, mà thành chia tay động.”
Bạch Giản sốt ruột nói: “Có thể nhìn thấy! Tôi không có nói láo! Liên lí chi cũng sẽ không nói khoác, người trong thôn chúng tôi, mỗi một đôi tình nhân lúc kết hôn, đều là tiến hành dưới sự chứng kiến của cành cây này, các anh nếu không tin, chờ buổi tối mọi người trở về, vào trong thôn hỏi một chút là biết.”
Ngôn Diệc Quân ngửa đầu nhìn hai gốc cây cổ thụ khổng lồ sum xuê này, suy tư: “Tôi lại cảm thấy rất thú vị.”
“Vì sao? Em cũng tin cái này?” Đoạn Hồi Xuyên xem thường, chỉ xem truyền thuyết mờ ảo này quảng cáo du lịch, căn bản hắn lo lắng thân phận của mình bị lộ ra ánh sáng.
Hắn chạm vào tay đối phương, đến gần trừng mắt nhìn, kề tai thì thầm nói nhỏ, cười giỡn: “Anh còn có chỗ nào em chưa từng thấy sao?”
“… Khụ.” Ngôn Diệc Quân sau tai bất giác nhiễm một vệt mỏng hồng, liếc xéo hắn một cái: “Bạch tiểu ca còn ở đây, đừng lắm lời.”
Đoạn Hồi Xuyên hai tay ôm ở sau gáy, trên mặt tràn đầy nụ cười nhẹ nhõm: “Nếu là thật, anh ngược lại cũng muốn nhìn.”
“Ồ?” Ngôn Diệc Quân môi mỏng hơi mím, thấp giọng hỏi: “Anh muốn nhìn cái gì?”
“Anh muốn nhìn một chút, người nào đó khi còn bé có phải là cũng như hiện tại, lão khí hoành thu (như ông cụ non), hay là nghịch ngợm gây sự đây.”
Ngôn Diệc Quân tay thả bên người đột nhiên nắm chặt, nắm đến khớp xương cơ hồ trắng bệch.
Y đưa lưng về phía Đoạn Hồi Xuyên, không để cho đối phương nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mình lúc này, dưới bóng cây, dáng hình y ám trầm như chiều tàn, cho người một loại ảo giác gần như mục nát héo tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.