Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 48: Động nhân duyên




“Sao thế? Xấu hổ?” Đoạn Hồi Xuyên không nhận ra được dị dạng của đối phương, kéo kéo tay áo của y, cười hì hì nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không trêu chọc em.”
Thất thố chỉ trong nháy mắt, thời điểm Ngôn Diệc Quân xoay người lại, ánh mắt khôi phục ôn hòa như trước, không lọt nửa đầu mối có tâm sự nào, y nắm thật chặt tay Đoạn Hồi Xuyên, cười yếu ớt: “So với cái này, anh vẫn là nên lo lắng em sẽ thấy anh còn bé đái dầm, tương đối thích hợp hơn.”
“Tay em sao lại lạnh như vậy? Có phải bị gió làm lạnh?” Đoạn Hồi Xuyên không để ý lời y chế nhạo, kéo hai tay Ngôn Diệc Quân vào lòng bàn tay mình, dùng sức chà xát, mãi đến khi ấm hơn, trong miệng không quên gọi Bạch Giản: “Tiểu Bạch, nhà cậu đến cùng ở chỗ nào thế?”
Bị đút một miệng thức ăn cho chó Bạch Giản yên lặng đi hai vòng quanh cây đa, bất thình lình nghe thấy lão bản hô hoán, mới phiền phiền nhiễu nhiễu đi tới, nhấc ngón tay chỉ cuối con đường nhỏ: “Cũng sắp đến rồi, ngay phía trước thôi.”
Ba người không nhanh không chậm tiếp tục du lãm trong chốc lát, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà sàn ba tầng.
Đây là ngôi nhà cao nhất trong toàn bộ thôn trang, bên dưới xếp đầy những viên gạch đá xanh làm nền, mặt trên có các cọc gỗ lớn vững chắc và ván tre làm khung, ngoài nhà gỗ được phủ thêm một lớp vữa, nhìn trông cổ kính và chất phác, bốn góc mái hiên giương lên cao, vài giọt mưa đọng chưa khô thuận tiện rơi xuống, gõ trên gạch ra một chuỗi tiếng vang lanh lảnh.
Sau cơn mưa phùn thoải mái rêu xanh và một ít loài cây lạ, từ trong khe hở ló đầu ra, ngoan cường bò trên tảng đá, tô điểm ít hoa văn xanh lục trên hòn đá băng lãnh.
“Tiểu Bạch, nơi này chính là nhà cậu?” Đoạn Hồi Xuyên xuýt xoa ngửa đầu quan sát: “Còn là giai cấp địa chủ nữa?”
Bạch Giản ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, ngại ngùng khà khà cười không ngừng: “Nhà tôi ở trong thôn là đại tộc, gian nhà này cũng là nhờ bạn bè hỗ trợ mỗi người một viên ngói một viên gạch, đi vào nghỉ ngơi đi.”
Cậu đi trước nâng bước chân, đạp đạp lên lầu, nhà lầu từ cái thang đến tường nhà và cột chống đều bằng gỗ, niên đại khá là lâu rồi, đạp bên trên cọt kẹt vang vọng.
Cửa nhà mang theo một cái khóa sắt gỉ sét kiểu cũ, Bạch Giản từ đâu đó tìm ra một chiếc chìa khóa, hí hoáy một lúc mở cửa.
Đẩy cửa ra, ánh sáng vội vàng tranh nhau ngấm vào trong phòng, động tĩnh làm chấn động tới một đám tro bụi lớn tung bay dưới chùm sáng, trong phòng không có người, càng không có đèn đuốc, tia sáng từ cửa tiến vào, miễn cưỡng chiếu sáng một gian nhà lớn ảm đạm, một mùi vị mục nát lâu năm theo chân vị khách xa lạ xông vào, dần dần tràn ngập ra.
Trong phòng hết sức rộng rãi, trang hoàng cổ điển đơn giản, trên tường phòng khách có bố trí một bàn thờ, hai bên đứng thẳng hai cái chân nến, một cái bàn gỗ đặt tại chếch bên tường, bàn tương đối lớn, ngồi vừa mười người không phải là vấn đề. Đối diện là một chiếc tủ ngăn kéo đặt một chiếc TV cũ, chỉ sợ là đồ vật quý giá nhất ở nơi này.
Xốc lên rèm trúc đi vào, chính là hành lang đi tới phòng ngủ và nhà bếp, còn có cầu thang lên xuống.
Bạch Giản cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, mang tới khăn lau tiện tay xoa xoa bụi trên bàn rơi xuống, biểu cảm mời bọn họ tự nhiên ngồi xuống, quen chân tay đi đun nước nóng châm trà, nước dùng là nước suối, bên trong mát lạnh mơ hồ mang theo một tia ngọt ngào.
Đoạn Hồi Xuyên là người tài cao gan lớn, từ trước đến giờ chỉ có yêu ma quỷ quái e ngại hắn, hắn ở trong nghĩa trang cũng có thể ngủ say như người bị đánh thuốc mê, à không, là rồng.
Cho dù thần kinh có thô, cũng cảm giác được có cái gì không đúng. Hắn nâng chén trúc, đánh giá một lượt gian nhà gỗ này, một gian nhà hết sức phổ thông, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, duy nhất thiếu, chính là nhân khí.
Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy đáy mắt hoài nghi của cả hai, hắn thấy Bạch Giản rất bận rộn, mở miệng hỏi: “Tiểu Bạch, phòng này lớn như vậy, nhà cậu có bao nhiêu người?”
Bạch Giản giơ ngón tay ra tính: “Rất nhiều, ba mẹ tôi, ông bà nội, ông bà ngoại, còn có dì dượng, bác chồng thúc bá, một nhóm lớn đây.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên không nói chốc lát, lại mở miệng: “Nhiều thân thích như vậy, đều ở chung một chỗ?”
“Đương nhiên, náo nhiệt mà.” Bạch Giản mặt như chuyện hiển nhiên: “Khi còn bé, bọn họ đối với tôi khá tốt, từ sáng tới tối làm công trở về, đều mang cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi vui. Kỳ thực tôi cũng muốn tình cờ đi cùng họ ra ngoài xem xem, nhưng bọn họ đều không cho.”
Đoạn Hồi Xuyên trong mắt nghi hoặc càng ngày càng sâu, Bạch Giản không nghi ngờ hắn, hào hứng nói: “Sắc trời còn sớm, tôi đưa hai người đi dạo chung quanh? Nhưng mà ban ngày không có trò gì, buổi tối mới náo nhiệt cơ.”

Hoàng hôn giáng xuống thôn xóm yên tĩnh.
Đến lúc ánh chiều tà cuối cùng bị đỉnh núi thu hồi, ánh trăng bắt đầu rơi xuống đại địa, xa xa mới mơ hồ truyền đến tiếng người vui mừng và tiếng chó sủa, thôn trang nguyên bản hoang vu bỗng như thức tỉnh từ giấc ngủ say, có sinh khí và khói lửa.
Đoạn Hồi Xuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào vai Ngôn Diệc Quân.
Hai người buổi chiều đi dạo lung tung trong thôn, không tìm được bất kỳ chỗ quái dị nào, không thể làm gì khác hơn là trở lại nhà Bạch Giản, nằm trên ghế ngoài ban công chợp mắt một phút, không nghĩ tới vừa mở mắt ra, trời đã tối.
Mấy chiếc mặt lớn ghé vào trước mắt hắn, tò mò nhìn, cùng nói: “Lão bản của Tiểu Bạch tỉnh rồi? Mau đứng lên cơm nước!”
Làm Đoạn Hồi Xuyên sợ hết hồn.
Ngôn Diệc Quân ngồi bên cạnh, hiếm khi nhìn thấy hắn bị hù, nở nụ cười: “Bọn họ là người nhà tiểu Bạch.”
“???” Đoạn Hồi Xuyên dụi dụi con mắt, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, một đám nam nữ già trẻ đứng trước mặt, tam cô lục bà mặc đồ mộc mạc, ánh mắt thi nhau ngạc nhiên, như là vây xem con khỉ trong vườn thú.
Một lão bà lớn tuổi trong đó, một mặt từ mi thiện mục, cực kì thân cận đến kéo tay hắn, cười híp mắt nói: “Tiểu Bạch nhà chúng ta lần đầu tiên đưa bằng hữu về nhà chơi, nó ở bên ngoài gây không ít phiền phức cho mọi người đi?”
Bên cạnh là một thằng nhóc da dẻ ngăm đen lớn tiếng gọi: “A Mỗ gọi mọi người xuống lầu ăn cơm nha, một lát đồ ăn nguội mất!”
“Đúng đúng, xuống lầu ngồi đi, thôn chúng ta nhỏ bé, không có cái gì tốt để chiêu đãi, hai vị đừng ghét bỏ, cơm nước xong, bảo tiểu Bạch đưa hai người đi chợ đêm chơi, náo nhiệt lắm.”
Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân bị mọi người bao vây xuống lầu, bị giản dị nhiệt tình của người nhà Bạch Giản nhấn chìm, Đoạn Hồi Xuyên không biết làm thế nào cứ lôi kéo Ngôn Diệc Quân, mãi đến lúc ăn hết mấy bát cơm tẻ thơm ngon, bụng no không nhúc nhích lộ mới yên tĩnh.
Bạch Giản càng thảm hại hơn, cả tối đều phải ứng phó với thân thích tìm cách nhảy vào, cha mẹ nghiêm khắc phê phán và quở trách, còn có tam cô lục bà làm mối, một đám tiểu bằng hữu cao không tới đầu gối vây quanh hắn, líu ra líu ríu dò hỏi thế giới bên ngoài trông như thế nào.
Náo nhiệt, ồn ào, tiếng người huyên náo, so với ban ngày vắng lặng thoáng như hai thế giới.
“Trời ạ, tiểu Bạch chính là từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.” Hai người hơi hoảng chuồn khỏi nhà lớn, đi đến trên đường, Đoạn Hồi Xuyên vẫn còn thấy sợ hãi với lòng hiếu khách và nhiệt tình của người nhà họ Bạch, thổn thức đồng tình: “Chẳng trách nuôi thành tính cách ngây thơ đơn thuần như thế.”
Chỉ ngắn ngủi mấy tiếng, cả con đường cũng đã thay đổi, đèn lồng đỏ thẫm treo lơ lửng dưới mái hiên của từng nhà, chung quanh treo đèn kết hoa, ven đường tiểu thương chào hàng kẹo đường hình thỏ ngọc và hằng nga, đường như đang nghênh đón tết trung thu đến.
Vài đứa trẻ túm năm tụm ba, ở trên đường chạy như bay, trong tay tích góp đại nhân làm bánh trung thu, còn có đôi tình nhân nhỏ đốt đèn Khổng Minh, từng chiếc từng chiếc, thả bay lên trời.
Một cái khay bạc lớn treo ở trong màn đêm, ánh sáng trắng ôn nhu chiếu sáng khắp nơi, đối xử bình đẳng với mỗi một tấc đất, vẽ ra khuôn mặt mỗi người.
Đoạn Hồi Xuyên và Ngôn Diệc Quân hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng ngày càng cổ quái. Ngôn Diệc Quân ngẩng đầu nhìn vầng trăng kia, hơi mím môi: “Nếu như em nhớ không lầm, hai ngày nữa mới đến tết trung thu.”
“… Ý của em là?” Tầm mắt của Đoạn Hồi Xuyên qua lại giữa đám người tới lui, những thứ này đều là người sống sờ sờ, cũng không có yêu ma quỷ quái quấy phá. Hắn nhíu nhíu mày: “Thời gian chỗ này không đúng?”
Ngôn Diệc Quân trầm ngâm lắc lắc đầu: “Nếu như thời gian không đúng, kí ức Bạch Giản sẽ xuất hiện kẽ hở, nhưng mà cậu ta không có phát hiện. Em cảm giác, như là một loại nào đó, không gian đảo lộn.”
“Ban ngày và buổi tối, là hai thời không khác nhau?” Đoạn Hồi Xuyên tính toán suy tư: “Những người này, và người nhà tiểu Bạch nhìn chung đều thật sự tồn tại, hoặc là ít nhất là từng tồn tại, thế nhưng, bọn họ chỉ xuất hiện vào buổi tối, mới có thể trùng với vị trí thời không của chúng ta, cho nên ban ngày làng không có ai, buổi tối thì trở nên náo nhiệt?”
Ngôn Diệc Quân khẽ gật đầu, ánh mắt của y không khỏi trôi về cây đa quá mức bắt mắt kia, nếu như thời không trùng lặp trùng hợp là thật, như vậy theo lời Bạch Giản nói, trong hốc cây có lẽ có thể nhìn thấy một ít kí ức ngắn, hơn nửa nói không uổng.
Trong lúc tinh thần hắn đang bay xa, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên cả người chấn động, bất khả tư nghị nhìn về phía đôi cổ thụ ôm ấp ngàn năm kia —— chiếc nhẫn màu tím trên cổ của hắn, lần thứ hai phát ra rung động cùng ánh sáng yếu ớt!
Điều này biểu thị, viên kim cương thứ ba, đang ở gần! Ở cái nơi trùng lặp thời không thần bí này!
Vận may tốt như vậy? Tùy tiện đi chơi một chuyến cũng có thể gặp được kim cương mới?
Đoạn Hồi Xuyên nỗ lực đè nén tâm tình kích động, lẽ nào đây chính là uy lực số mệnh của viên kim cương đào từ long mạch kia?
“Đi, chúng ta qua cây đa kia xem một chút!”
Hắn không nói lời gì, lôi Ngôn Diệc Quân đi xuyên qua đám người, người sau không thể làm gì khác hơn là đi cùng bước chân của hắn, trơ mắt nhìn hai người cách cổ thụ càng lúc càng gần, Ngôn Diệc Quân rũ mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra mà kiềm chế lại một tia căng thẳng và hoảng sợ.
Trong màn đêm cây đa giống hệt như khi mới gặp vào ban ngày, dây lụa màu đỏ đếm không hết dưới ánh trăng theo gió múa lên, như dây đỏ của nguyệt lão, dây là do những đôi tình nhân đã đến nơi này, tự tay buộc lên.
“Anh không phải không tin truyền thuyết này sao?” Ngôn Diệc Quân quay mặt sang, nhìn Đoạn Hồi Xuyên tràn đầy phấn khởi, cố giãy dụa: “Nếu không, chúng ta vẫn là đừng…”
Đoạn Hồi Xuyên không ngờ đối phương lưu ý với một cái truyền thuyết như vậy, nếu là việc khác, có lẽ hắn cũng không miễn cưỡng, thế nhưng việc quan hệ đến kim cương cùng nhẫn, hắn nhất định phải tìm tòi hư thực.
“Một cái truyền thuyết mà thôi, không cần sốt sắng.” Bốn phía người đến người đi, Đoạn Hồi Xuyên không tiện quá mức thân mật, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ dắt tay y, gãi gãi lòng bàn tay Ngôn Diệc Quân, cười híp mắt nói: “Ban ngày anh chỉ đùa giỡn, cái gì cũng sẽ không nhìn thấy, cũng sẽ không chia tay, yên tâm đi.”
“Em không phải nói cái này…” Ngôn Diệc Quân muốn nói lại thôi, rũ mi mắt, tóc mái tùy ý gió đêm phất rối loạn, ánh mắt mệt mỏi rơi vào hư vô, nhìn như thích thú với máy luống hoa bên cạnh: “Nếu như, thật sự nhìn thấy một số huyễn ảnh, chắc không hẳn là thật sự phát sinh qua…”
Đoạn Hồi Xuyên hơi run run, nguyên bản xem thường truyền thuyết, không khỏi sinh ra một chút dao động, không gian nơi này cổ quái như vậy, còn có kim cương bị mất giấu xung quanh, vạn nhất thật sự —— chẳng phải là để Ngôn Diệc Quân phát hiện ra bí mật của mình?
Vì vậy mỗi người một ý, trong cảnh người đến người đi dưới gốc đa, đồng thời rơi vào tranh đấu và trầm mặc.
“Vậy thì, bằng không…” Đoạn Hồi Xuyên lên tiếng trước, suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn đôi bên: “Anh tự mình đi vào xem, em ở đây chờ.”
Bạch Giản nói phải hai người tay trong tay cùng đi vào, nếu như một thân một mình, chắc cũng không sao đâu?
Ngôn Diệc Quân thần sắc hơi buông lỏng, như là dỡ xuống một loại phòng bị khó nói nào đó, mỉm cười nhìn hắn: “Cũng được.”
Bên kia, Bạch Giản thật vất vả tránh thoát được một trận âm thanh tàn phá từ đại gia đình, trong ngoài đều tìm không thấy lão bản cùng bác sĩ, đứa bé da đen đang xem chương trình ti vi ngẩng đầu, chỉ chỉ ngoài cửa: “Em nhìn thấy bọn họ ra ngoài đi dạo phố.”
“Há, khẳng định đi đến chỗ cây đa đi, ôi, lão bản ngoài miệng nói không tin, trên thực tế khẳng định cực kì mong đợi đây.” Bạch Giản toét miệng cười trộm.
Bé da đen mở to hai mắt: “Đấy không phải là người đàn ông sao? Bọn họ là tình nhân à? Nhưng động nhân duyên phải có hai người yêu nhau cùng vào mới có thể an toàn đi ra, nhìn thấy nhân duyên tốt đẹp, một người không được, lần trước A Đậu nhà bên không tin tà, chạy vào, kết quả ngủ mê man mất ba ngày ba đêm, còn cả gặp ác mộng nữa.”
“Yên tâm đi, anh biết hai người bọn họ là tình nhân, mới nói cho họ biết chuyện về động cây đa, bọn họ nhất định sẽ cùng đi!”
Đoạn Hồi Xuyên đứng ở cửa động, duỗi tay sờ soạng thân cây thô ráp, qua vô số năm bị mưa gió ăn mòn, vỏ cây bị bào đi không ít, lại từ trong cành khô sinh ra thêm mầm non.
Hốc cây cực cao, độ rộng vừa vặn có thể chứa hai người cùng qua, tay hắn nắm chặt nhẫn không ngừng rung động, trong lòng dựng lên một ý nghĩ rõ ràng, kim cương mới chắc chắn trong trong hốc cây.
Không ngờ, một cái chân vừa bước vào trong động, đột nhiên trời đất quay cuồng!
Ý thức của hắn trong nháy mắt như bị hút vào một động đen nào đó, hắc ám dâng trào như nước thủy triều, cắn nuốt hắn…
Lần thứ hai thức tỉnh, mở mắt ra là một mảnh trời xanh thẳm làm nền, Đoạn Hồi Xuyên xoa đầu ong ong, khó khăn đứng dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, không thấy cây đa, cũng không thấy Ngôn Diệc Quân.
Đoạn Hồi Xuyên trong lòng hồi hộp một chút, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi!
Bị tiểu tử Bạch Giản kia hãm hại!
Hắn bò dậy thật nhanh, cảnh vật xung quanh có vẻ như là một cái làng nhỏ nào đó, không có nhà sàn, chỉ là một loạt dân cư bình thưởng. Hắn thuận theo tiếng người đi đến, thấy một đoàn thôn dân vây quanh trước một cái nhà gỗ nhỏ, cầm trong tay côn bổng xẻng, lớn tiếng chửi bới gì đó.
Nhưng là hắn không nghe thấy, Đoạn Hồi Xuyên nghi hoặc mà đẩy đoàn người ra, đi đến cửa nhà gỗ, mọi người tựa hồ căn bản không nhìn thấy hắn, không khí giống như, không có một ánh mắt thân thiện.
Sau đó, cửa nhà gỗ mở ra.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Đi ra chịu đòn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.