Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 66: Hắc hóa




Trong rừng cây yên tĩnh quá mức, cả tiếng chim hót cũng thiếu vắng.
Đoạn Hồi Xuyên dần dần cảm thấy có cái gì không đúng, bước nhanh hơn, bay như thoi đưa, qua lại giữa tán lá.
“Con ngoan của ta, nghe lời phụ thân, ta đều muốn tốt cho con, sẽ không hại ngươi.” Giọng Đại tế ty ôn hòa tản ra cảm giác an tâm ngưng thần, giống như tương lai trọn vẹn tốt đẹp đang ở trước mắt, chỉ cần nghe theo phân phó của ông, chẳng mấy chốc sẽ thành thật.
Ngôn Diệc Quân chậm rãi khép mắt lại, tầm nhìn tràn ngập ảo giác, từng giấc mộng đẹp lũ lượt kéo đến, mỗi giấc mộng đều có sư đệ đứng vẫy tay với y, cảm giác choáng váng cứ thế bao phủ, cơ hồ làm người muốn ngủ.
Đại tế ty chậm rãi đi tới trước người y, lông mày giãn ra dịu dàng thắm thiết, mở ra năm ngón tay trước hai mắt nhắm nghiền của y, một con bướm bích lục bỗng dưng biến ảo, nó nhẹ nhàng vẫy cánh, muốn bay đến giữa hai đầu lông mày Ngôn Diệc Quân.
Một ngọn lửa màu đen đột ngột lao tới đốt bích điệp, trong nháy mắt cắn nuốt nó, bích điệp thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị thiêu thành tro tàn không chút lưu tình.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, đại tế ty bất ngờ, cánh tay vẫn nhấc giữa không trung, chưa kịp thu hồi.
“Ngươi không khỏi quá coi thường ta, đại tế ty.” Ngôn Diệc Quân chậm rãi mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm như nước nhàn nhạt nhìn chăm chú vào ông, giọng điệu bình tĩnh mang tới một chút ngạo mạn hiếm thấy: “Một tay ngươi giáo dục nên đệ tử này, ta sao không rõ thủ đoạn của ngươi?”
Thủy tinh màu xanh sẫm xuất hiện giữa hai tay y, Ngôn Diệc Quân cầm vu trượng, vu lực sôi trào mãnh liệt điên cuồng ngưng tụ trên đỉnh vu trượng, xa xa chỉ về đối phương.
“Từ ngày ngươi vứt bỏ ta, ở trong lòng ta, cha của ta đã chết, ta vĩnh viễn không bao giờ chịu sắp đặt của bất kìa ai, kể cả ngươi.”
“Vì một nam nhân, một tên địch nhân, ngươi dám chối bỏ huyết mạch của ngươi. Thật sự là làm ta quá thất vọng rồi.” Biểu tình ôn hòa trên mặt Đại tế ty hoàn toàn bị xé rách, mây đen dày đặc bao phủ mặt mũi ông ta, ánh mắt thâm trầm như hội tụ bóng tối vô tận.
Trong lúc phụ tử hai bên giương cung bạt kiếm, một tiếng bước chân vô cùng bất ngờ phá vỡ trận tranh đấu sắp bùng nổ này.
Ngôn Diệc Quân theo bản năng chuyển qua tầm mắt, chỉ thấy Đoạn Hồi Xuyên kinh ngạc đứng dưới tán cây, trong tay thậm chí còn bưng một bàn tôm, được nướng chín đỏ, bốc hơi nóng lượn lờ.
“Hồi Xuyên, rời khỏi chỗ này!” Ngôn Diệc Quân chỉ kịp hô một câu, một tiếng gào thét chát chúa thảm thiết đột nhiên làm đau nhói màng tai!
Đoạn Hồi Xuyên giơ tay hất bàn tôm lên như cầm vũ khí, dắt theo lôi hỏa chi uy, làm nổ trước mặt đại tế ty!
Mảnh vụn tung tóe cư nhiên xuyên thấu qua thân ảnh của đại tế ty, không tạo thành nửa vết thương trên người.
Trong tiếng rít của ác quỷ u lục rình quanh, ông ta tiện tay dập lửa dính trên vạt áo, ung dung không vội mỉm cười với Đoạn Hồi Xuyên: “Nhị Thái tử điện hạ, nhiều năm không gặp như vậy, ta cho là tính tình của ngài đã phải thu liễm rất nhiều, không ngờ vẫn giống như lúc trước, một lời không hợp đã dùng vũ lực. Đáng tiếc sự công kích của ngươi đối với ta không có tác dụng.”
Âm thanh quỷ kêu khóc lướt qua, vỏ cây bị nẻ bóc ra từng mảng, lá khô rên rỉ vang lên tiếng khô nứt giòn giã, sức sống bốn phía bị hút cuồn cuộn không ngừng vào đèn hồn của đại tế ty.
Đoạn Hồi Xuyên tiện tay bóp tắt một cái mặt quỷ gào thét nhảy đến trước mặt hắn, dùng ngón út móc móc lỗ tai, khinh thường xì khẽ: “Các ngươi đến tột cùng là sợ chết đến mức nào, phái một cái hai cái sạch sẽ chút đến gây sự với ta đi, có bản lĩnh thì dùng g chân thân, không bản lĩnh thì khỏi.”
Đại tế ty chỉ lắc đầu một cái, vẫn chưa bị hắn khiêu khích làm tức giận: “Đây là công kích ta nhằm vào Long tộc các người, nhiều năm nghiên cứu dùng vu thuật ngưng tụ ảnh thân, nơi này dù sao cũng là sân nhà điện hạ, ta là khách lạ, đâu thể nào tự mình mạo hiểm đâu? Điện hạ nếu như nguyện ý người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp thì đi với ta một chuyến, tự nhiên gặp được chân thân của ta.”
“Không được!” Ngôn Diệc Quân vung lên vu trượng đánh diệt ác quỷ rít gào, thần sắc sốt ruột.
“Ta thấy thật đáng tiếc, hài tử bây giờ, chỉ ỷ vào thiên phú của chính mình, không biết trời cao đất rộng.”
Đại tế ty nhẹ nhàng lay động đèn hồn, một tia thanh bích u hỏa chập chờn lấp lóe trong bấc đèn, từng bó quỷ hỏa ở giữa phân chia ra, văng tứ tán trên đất, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Đoạn Hồi Xuyên mở rộng thần thức hết mức, chăm chú nhìn động tác của đối phương, một chút chấn động dưới đất cũng chạy không thoát được kiểm soát của hắn, trong nháy mắt phóng người lên, từ đất bùn mọc lên tua tủa dây leo nhọn hoắt!
Đám dây leo màu đen từ mọi hướng nhanh chóng đan dệt thành võng, che kín bầu trời mà phong tỏa hết đường chung quanh hắn.
Đám gai nhọn phát ra ánh sáng lập loè sắc bén, nhựa cây màu xanh đen nhỏ giọt xuống đất, tiếng cháy rít lên, mỗi chỗ nó đi qua, cây cỏ bốn phía trong nháy mắt chết héo, sinh cơ hoàn toàn không còn.
Ngôn Diệc Quân nhíu mày xử động vu trượng, đang muốn ra tay, một cái quỷ hỏa trong chớp mắt rơi xuống trước mặt y, biến ảo thành một người phụ nữ bạch y tóc dài xinh đẹp!
Thần dung nàng thảm thiết, ai oán cau mày, một thân váy vải xinh đẹp đi tới chỗ y.
Ngôn Diệc Quân khi nhìn rõ mặt mày đối diện chớp mắt bỗng nhiên biến sắc: “Ngươi!!”
“Thì ra mẹ của ngươi ở trong lòng ngươi là dáng dấp như vậy.” Đại tế ty hoài niệm nhìn tình cảnh này, ánh mắt xa xôi, dường như nhớ tới, dường như tiếc hận, một chút chân tình nhạt nhẽo qua năm tháng mỏng manh, đáy mắt vắng lặng sâu xa, cũng không nhìn thấy nữa, còn lại, chỉ có lạnh lùng.
Cô gái mặc áo trắng đứng trước mặt Ngôn Diệc Quân, quyến luyến động dung nhìn con trai trưởng thành, run rẩy đưa tay về phía y, muốn sờ mặt của y một chút, lại cảm thấy chính mình dường như không xứng, do dự giằng co ở giữa không trung.
Gò má Ngôn Diệc Quân bị linh hỏa đèn hồn tịch mịch chiếu rọi lên trắng bệch như tờ giấy, vu trượng ngưng tụ vu lực tràn ngập tính chất công kích, do dự không tiến lên, y nheo hai mắt ôm hận, cười lạnh nói: “Đường đường là đại tế ty, lại dùng loại thủ đoạn đê hèn này! Làm người khinh thường!”
Đại tế ty không hề bị lay động: “Ta từ trước đã dạy qua ngươi, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, tất cả đạo đức và quy tắc cũng chỉ là thứ kẻ mạnh dùng để ràng buộc kẻ yếu, kẻ vẫn bị đạo đức luân lý ràng buộc, thì vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu.”
Lửa lớn dữ dội bùng cháy từ dây leo kịch độc, ánh lửa chói mắt gần như đốt tất cả yêu ma quỷ quái xung quanh thành tro bụi, Đoạn Hồi Xuyên trong ánh lửa huy hoàng phi thân ra, từ trên cao nhìn xuống đối phương, thần sắc ngạo mạn mà trào phúng: “Đừng lấy lửa hồn ra lừa gạt ta, ngài là đại tế ty tế tháp đấy.”
“Ồ? Vậy thế này thì sao?” Đại tế ty cũng không tức giận, trái lại khẽ mỉm cười, đèn hồn trong tay lấp loé ánh sáng hủy diệt.
Dây leo độc dưới chân Đoạn Hồi Xuyên biến mất, người bị lôi hỏa thiêu đốt thống khổ, đã đổi thành cô gái áo trắng nhu nhược bất lực kia!
Mà Ngôn Diệc Quân thì bị dây độc quấn quanh, bị gai độc đâm sâu vào da thịt, bên tai quanh quẩn tiếng gào thét thống khổ: “Quân nhi, mau cứu mẹ! Đâu đâu cũng có hỏa, thật là nóng, đau quá!”
Ký ức chôn sâu nghĩ lại mà kinh bỗng điên cuồng vọt tới trước mắt, lửa cháy hừng hực, nhà gỗ sụp đổ, nguyền rủa của mẹ, Ngôn Diệc Quân hai mắt đỏ đậm muốn tích máu!
Dừng tay —— đừng ——
“Chuyện này…” Đoạn Hồi Xuyên ngạc nhiên đẩy lôi hỏa ra, trơ mắt nhìn người phụ nữ kia thoi thóp chật vật bò trên đất, một bụng lời thô tục nhào tới bên mép, mức đến tức đến nổ phổi cho nên nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp, chửi bới đại tế ty nham hiểm ác độc!
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi có thù hận oán hận gì với thê nhi của mình! Cả người chết cũng không buông tha!” Đoạn Hồi Xuyên giận dữ cười, lôi đình mười phía tùy tâm chuyển động, như lôi tiễn đâm thủng ngực bắn qua, cơ hồ muốn bắn cái bóng đại tế ty thành cái sàng.
Nhưng thân ảnh của đối phương trong hư thực thong dong biến động, đối mặt với phích lịch lôi đình, không hề sợ hãi.
“Nếu không có Long tộc bức ép, Vu tộc nhân vô tội như bọn họ sao lại rơi vào kết cục như thế?” Đại tế ty ung dung thong thả nói: “Tạo thành tất cả bi kịch này cũng không phải ta, muốn oán, muốn hận, điện hạ càng nên hỏi một chút phụ hoàng của ngài!”
“Cãi chày cãi cối!”
Đoạn Hồi Xuyên hạ xuống bên cạnh Ngôn Diệc Quân, lôi xà rống giận gặm nhắm dây dộc vấn víu quanh người Ngôn Diệc Quân, đốt tan một cái hang lớn.
Từ vết thương của Ngôn Diệc Quân chảy xuống máu tươi bị chất độc nhiễm đen, hắn thấy mắt Ngôn Diệc Quân đỏ như máu muốn rách cả mí mắt: “Ngôn Diệc Quân! Tỉnh lại đi! Đây không phải là sự thật!”
“Nhanh… Rời đi…” Ngôn Diệc Quân toàn thân run rẩy không bình thường, mơ hồ phun ra vài chữ không rõ ràng, hai mắt che kín tơ máu đỏ sẫm, làn da tái nhợt nổi gân xanh, ống tay áo che khuất mạch máu xanh đen, như đang cực lực đè nén nỗi thống khổ khó có thể mở miệng.
“Anh đang nói cái gì?” Đoạn Hồi Xuyên không rõ vì sao, muốn dìu y.
“Đi mau!” Ngôn Diệc Quân dùng sức gào thét ra một tiếng vỡ vụn, vu trượng trong tay cũng không nén được nữa, vẽ ra trên không trung một đường cong tròn, chỉ về Đoạn Hồi Xuyên!
Một đường máu bắn tóe đỏ mặt của hai người, huyết châu chảy ra, thấm ướt áo khoác, rơi trên đất.
Đoạn Hồi Xuyên ngạc nhiên mà cúi đầu, trên người hắn bị vu lực vẽ ra một vết thương dài, một cảm giác lanh lẽo khó có thể dùng lời diễn tả thuận vết thương leo lên buồng tim.
“Sư huynh…”
Ta tổn thương hắn… Ta vậy mà tổn thương hắn…
Ngôn Diệc Quân tay giơ vu trượng không ngừng run rẩy, bị Huyết vu nguyền rủa ăn mòn thần trí y đã rơi vào ngơ ngác, toàn bộ tầm nhìn cơ hồ đều bị huyết sắc nuốt chửng, một mảnh loang lổ, chỉ có cái bóng đen trắng của Đoạn Hồi Xuyên, mơ hồ lay động ở trước mắt.
Một vết thương tràn ra, như một thanh đao sắc bén chém vào tim y, khoét tim đau đớn, cơ hồ muốn thiêu diệt một tia lý trí cuối cùng.
Khóe mắt của y bị thiêu nóng lên, có thứ nóng bỏng trong hốc mắt, sắp rơi xuống.
Hồi Xuyên… Sư đệ… Bị thương, là ai? Ta muốn chữa khỏi hắn…
Ngôn Diệc Quân dò dẫm lần thứ hai giơ lên vu trượng, nhưng ra khỏi tay không phải là ánh sáng an ủi vuốt ve mang theo sức sống trước kia, mà là âm u, ánh sáng u lục quỷ quyệt nguyền rủa!
Kình khí sắc bén trượt sát bên tai Đoạn Hồi Xuyên, cắt ra một giọt huyết đỏ tươi, mấy lọn tóc lững lờ bị thổi bay.
Ngay sau đó, một đợt công kích liên tiếp theo nhau bắn tới, ánh mắt Ngôn Diệc Quân trống rỗng nhìn hắn né tránh xê dịch phương vị, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn nhu quỷ dị, giống như không phải đang đòi mạng hắn, mà là đang xoa dịu người yêu của mình.
“Sư huynh, là em, anh tỉnh táo một chút! Ngôn Diệc Quân! Tỉnh lại cho em!” Đoạn Hồi Xuyên trong rừng cây chật hẹp, chật vật tránh né công kích không chút lưu tình của đối phương, ngực xuất hiện một đoàn đại hỏa, muốn nuốt chửng thế giới, mà không thể phát tiết.
Đối mặt với bất cứ kẻ địch nào, bất kể là mạnh hay yếu, hắn cũng có thể thong dong ứng phó, đánh một trận còn không xong, vậy thì hai trận.
Trên trời dưới đất, không có gì địch nhân nào là hắn không thể chinh phục, không có gian nan hiểm trở nào, mà hắn không kháng nổi.
Bất kể là cuộc đời rồng con coi trời bằng vung, hay là cuộc đời nhân loại thống khổ cô độc, vô luận thuận cảnh hay nghịch cảnh, hắn luôn tin chắc vào mình, thậm chí gọi văn phòng của mình là không gì không làm được.
Nhưng, chỉ có một người, chỉ có thời khắc này, hắn lần đầu biết cảm giác bó tay toàn tập.
Đại tế ty thản nhiên đứng tại chỗ, cười rộ lên, tiếng cười nhẹ nhàng, như một mảnh lá khô héo nát tan ở trong gió.
Ngày xưa, hắn trước sau dùng vẻ ngoài nghiêm túc thận trọng trầm mặc ít nói xuất hiện, rất hiếm lộ ra mỉm cười, bây giờ như nhìn thấy chuyện cực thú vị, vui vẻ đầy cõi lòng mà chăm chú nhìn vào một màn: “Nhị Thái tử điện hạ, ngươi còn nhớ không? Trước một ngày ngươi sắp thành niên rời khỏi tế tháp, ngươi nói, vô luận đối mặt vấn đề nan giải gì, ngươi đều có thể thay y giải quyết, hiện tại, ngươi chịu thua chưa?”
“Đánh rắm!!!” Đoạn Hồi Xuyên rốt cục bỏ qua thận trọng, liên tiếp bật thốt lên lời chửi bới ác độc: “Đồ già không nên nết sống về đêm tâm lý vặn vẹo biến thái! Đối với con ruột của mình cũng có thể ra tay độc ác như vậy! Không bằng heo chó súc sinh! Chỉ dám trốn ở góc phòng không thấy được ánh sáng! Bản điện sớm muộn cũng lột da tróc thịt ngươi, đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ quỳ xuống gọi bố!”
Hắn tức giận chửi bới rốt cục khiến thần sắc ấm áp của đại tế ty thoáng chìm xuống, ông không nói một lời, chuyển động đèn hồn trong tay.
Dây độc ăn sức sống lần thứ hai thức tỉnh, dưới bóng cây ngọn cỏ điên cuồng sinh sôi, sau đó quấn lấy tay chân Đoạn Hồi Xuyên.
Phần lớn gai nhọn căn bản không thể tiến vào thân rồng kiên cố của hắn, chỉ có vết thương vẫn còn chưa hồi phục, bị gai độc ăn mòn, tay chân tê dại, từng trận trì độn.
Hắn vừa định giở lại chiếu cũ đốt cháy đám độc này, không ngờ Ngôn Diệc Quân nghiêng người lên, ngón tay lạnh như băng ôn nhu quyến luyến vuốt ve hai gò má của hắn, con ngươi đen thẫm của đối phương co rút lại thành một đường, như đồng tử mèo dựng thẳng, quỷ dị lạnh lùng.
“Sư đệ, ngươi lại chơi trốn tìm cùng ta sao? Để sư huynh dễ tìm…” Ngôn Diệc Quân nói liên miên không đâu vào đâu, móng tay sắc bén hình như đã để lại mấy vệt máu trên mặt Đoạn Hồi Xuyên.
Hai tay của y dọc theo khuôn mặt trượt tới phần gáy, móng tay trong lúc lơ đãng, có thể cắt vỡ yết hầu.
Hắc diễm từ vu trượng cháy sáng quắc, chất độc mạnh nhất lan ra, Đoạn Hồi Xuyên thậm chí có thể nghe thấy tóc tai bị nhiệt độ cao đốt cháy khét.
“Ngôn Diệc Quân! Nhanh tỉnh lại! Anh muốn giết em sao?!” Trong lúc triền đấu, nhìn người mình bị vẽ ra vết thương càng ngày càng nhiều, Đoạn Hồi Xuyên thở hổn hển liên tục, vất vả tránh ra khỏi dây độc, cổ tay bị một lực lớn chặn lại, muốn ngăn chỉ lo gãy tay.
Hắn không sợ đối phương làm tổn thương mình, nhưng nếu như Ngôn Diệc Quân tỉnh lại, nhìn thấy mấy vết thương này, chỉ sợ đau lòng hơn đến chết thôi.
Ngôn Diệc Quân đối với toàn bộ việc xảy ra trước mắt không hề có cảm giác, tránh thoát khỏi kiềm chế của Đoạn Hồi Xuyên, cầm vu trượng sắc bén chặn lại, nhẹ nhàng đưa tới phía trước, đâm thẳng vào tim.
Một tiếng rồng gầm thét dài vỡ ra, xung kích nổ vang trong tai Ngôn Diệc Quân!
Sấm sét xung kích nổ tung quanh thân thể, hai người đồng thời giữa không trung rơi xuống đất.
Đoạn Hồi Xuyên nắm trong tay một đoạn hồ quang lấp loé màu tím lam, nhưng thủy chung không thể dùng nó đối với sư huynh mất đi thần trí của mình —— mặc dù vũ khí của đối phương, gần trong gang tấc mà chỉ vào ngực hắn.
Ánh mắt Ngôn Diệc Quân bỗng trở nên hoảng hốt, vu trượng đâm về phía Đoạn Hồi Xuyên cũng dừng lại.
Đại tế ty hơi nhíu mày, giơ tay lên muốn lần thứ hai làm nguyền rủa, lôi đình phẫn nộ đột nhiên gào thét xông tới, đánh bóng người của ông ta thành từng cơn sóng lớn.
“Ta đã nói rồi, vô dụng ——” đại tế ty chợt im bặt, sắc mặt vẫn trấn định tự nhiên xuất hiện một vết rách: “Ngươi điên rồi sao? Đừng vọng tưởng có thể chống lại Huyết vu nguyền rủa!”
Cánh tay trái của Ngôn Diệc Quân đột nhiên như tránh thoát trói buộc, gắng gượng nắm vu trượng bên tay phải.
Quanh người y phảng phất có vô số sợi tơ đen quấn quýt, mặt trắng bệch không thấy chút huyết sắc nào, đôi môi run rẩy, răng cắn xuống, máu bất lực rơi.
Y nhìn Đoạn Hồi Xuyên, nhìn người mình yêu sâu đậm, bây giờ bị mình thương tổn vết tích đầy người.
Cổ họng phát ra một tiếng khóc đau khổ, ánh mắt của y, gần như nghẹt thở, ánh mắt mà Đoạn Hồi Xuyên đời này cũng không gặp lại lần thứ hai —— tuyệt vọng lại bất lực, chẳng khác nào một cái diều đứt dây.
Y gắt gao giữ chặt cổ tay phải của chính mình, từng chút một thu hồi vu trượng lại, như cầm một thanh kiếm, tự đâm vào bụng!
“Ngôn Diệc Quân!!!” Rừng cây tĩnh mịch vang vọng tiếng hét tức giận và tuyệt vọng của Đoạn Hồi Xuyên.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Ta không khống chế được cánh tay Kỳ Lân!
(câu này ý là không kiềm chế được việc “qwerty”, được nói theo kiểu văn vẻ thôi)
Bên trên đang sướt mướt kiểu Romeo và Juliet, xong tác giả cho cái lời muốn nói kì cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.