Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 76: Tấn phong Long Thái tử




Lôi vân che lấp mặt trời.
Sấm sét sương điện đan dệt thành một lưới lớn che ngợp bầu trời, tầng tầng lớp lớp trùng điệp đập xuống không dừng, trước đại điện tàn phá điên cuồng bừa bãi.
Ngay cả Hắc Long Vệ thân rồng dũng mãnh cũng không cách nào hoàn toàn chống đỡ lôi đình hủy thiên diệt địa này, bị hãm trong giông tố khổ sở giãy dụa.
Đoạn Hồi Xuyên dùng sức một người trấn áp nhiều rồng khủng bố uy hiếp, Hàn Qua chợt hóa ra chân thân băng sương cự long gia nhập chiến trường, thế trận rốt cục bị đánh vỡ.
Giữa không trung, nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão hóa thành chân thân một kim long và một ngân long, đồng dạng bị cuồng bạo lôi đình đập cho vô cùng chật vật.
Bọn họ phẫn nộ rít gào xé rách bầu trời đêm, miệng lớn dữ tợn phun ra long tức, hỏa diễm đỏ đậm có nhiệt độ cao kinh người, thề phải đốt thích khách ngông cuồng này thành tro bụi!
Liệt diễm dùng hết sức xông phá mấy tầng lôi chướng, chớp mắt bay thẳng tới mi mắt, chỉ cần dính lên một đốm lửa, linh hồn cũng có thể bị đốt cháy tới hầu như không còn, Đoạn Hồi Xuyên không dám gắng đón đỡ, vội vàng né tránh, lông cả người hắn cơ hồ đều bị thiêu cháy khét.
Một bên khác tam trưởng lão cũng không nhàn rỗi, nguyên bản lão tự tin thân phận cao quý, Hàn Qua hạ lệnh vây công còn có mấy phần xem thường, dù sao trước mặt cũng chỉ là một vãn bối nhỏ tuổi thôi, nhưng đối phương rất nhanh cho thấy sức mạnh cực kì lớn, khiến tam trưởng lão vừa kinh ngạc, vừa có cảm giác căm tức bị hậu bối chế nhạo.
Không để ý việc bị người nói lấy lớn ép nhỏ, đuôi rồng như roi vụt qua chỗ hắn, mưa rào giàn giụa tróc ra chín con rồng nước giống nhau như đúc, đuôi quấn quýt, quấn chặt Đoạn Hồi Xuyên giữa không trung.
Hắn chẳng may trúng một đòn, khí huyết cả người cuồn cuộn, ngũ tạng lục phủ suýt bị lệch, may mà thân rồng thể phách cứng cỏi, đổi thành người khác, một đòn phải đánh cho tàn phế nửa cái mạng.
Đầy trời một trận băng sương mâu sắc bén phá không mà tới, như mọc ra đôi mắt, muốn đóng đinh hắn tại chỗ!
Hắc Long Vệ dồn dập phá tan lôi võng cản trở, kết thành đại trận, gia nhập hàng ngũ vây công, thanh thế hùng vĩ rung trời triệt địa, cơ hồ phải đánh tan đầy trời mưa gió.
Một tấm lưới tử vong tàn nhẫn quyết tuyệt rốt cục bao phủ xuống, Đoạn Hồi Xuyên như thú bị giam tại trong lưới cầu xin, dùng ít đánh nhiều, nhưng vẫn hung hãn chủ động xuất kích!
Lôi sen lam tím đột nhiên nở rộ, cánh hoa lập loè hồ quang như gió tuyết cuồng xoay, sấm sét phẫn nộ trong mưa, một con hoàng kim Cự Long chói mắt đột nhiên xuất hiện!
Điện quang tái nhợt chiếu sáng lớp lớp vảy rồng màu vàng băng lãnh, thân rồng chập trùng như sóng, rồng gầm cao vút đinh tai nhức óc.
Đuôi rồng cường hãn quét ngang, cự mâu của Hàn Qua bị vỡ vụn hơn nửa, một trận long tức lôi hỏa cùng kim long hỏa diễm va chạm!
Không biết là máu của rồng nào lẫn trong mưa rào tùy ý rơi xuống, rồng gầm vang vọng liên tiếp trên nền trời, vô số phong hỏa sấm sét trên không trung kịch liệt va chạm.
“Mau nhìn, kia hình như là —— ngũ trảo Kim long!” Trong tiếng chém giết rung trời, không biết tiếng kêu sợ hãi của ai đưa tới làm rối loạn tưng bừng, lập tức lại bị giông tố nhấn chìm.
“Không nên bị hắn lừa gạt! Đều là thích khách biến ảo giả tạo!” Tiếng Hàn Qua lạnh như băng áp đảo tất cả nghi vấn cùng rối loạn.
Tuy rằng lời của gã căn bản không có căn cứ, nhưng việc đã đến nước này, không thể thu tay lại, trưởng điện hạ chỉ đợi hết đêm nay là leo lên bảo tọa Long Thái tử, đời long đế kế tiếp, ai dám nghi vấn?
Hàn Qua Băng Sương Cự Long trườn giữa tầng mây kiên nhẫn chờ đợi, chậm rãi tiêu hao sức mạnh Đoạn Hồi Xuyên, rốt cục, trong nháy mắt đại trận bao vây ngưng kết thành hình, hắn bị một luồng sức mạnh to lớn không có cách nào chống lại trực tiếp kéo rơi khỏi không trung!
Băng sương cự mâu sắc bén như rắn độc âm lãnh, trong nháy mắt đâm vào thân rồng của hắn!
Vết rách truyền ra đau đớn bao phủ toàn thân, một tiếng gầm dài, hoàng kim Cự Long bị trói chặt trong tâm đại trận, mưa rào giội rửa vảy rồng máu me đầm đìa một màu đỏ sẫm ảm đạm.
Bị cự mâu xuyên thủng ngũ trảo Kim long vẫn giãy dụa không ngớt, hai vị trưởng lão trên không trung kinh nghi bất định theo dõi hắn, một cái suy đoán đáng sợ nổi lên mặt nước, tim bọn họ đập như nổi trống, thấp thỏm lo âu mà liếc mắt nhìn nhau —— Kim long này chẳng lẽ là…
“Các ngươi còn chờ cái gì? Mau chóng liên thủ tru diệt kẻ này!” Hàn Qua đằng đằng sát khí vang lên mệnh lệnh trong mưa gió.
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, chần chờ không muốn động thủ.
Bọn họ không dám công nhiên cãi lệnh Hàn Qua, lại không dám dưới con mắt mọi người tru diệt một ngũ trảo Kim long, huống chi, người này vô cùng có khả năng chính là nhị Thái tử điện hạ năm xưa rơi xuống luân hồi tế đàn mất tích!
Hàn Qua đáy lòng giận dữ, trên mặt càng ngày càng trầm như nước: “Rất tốt, các ngươi không động thủ, bản điện tự mình đưa hắn xuống địa ngục!”
Băng Sương Cự Long trên không trung vẫy đuôi, đáp xuống đại trận.
Đột nhiên hàn khí bốc lên ngưng kết mưa rào thành băng, không ngừng hội tụ dung hợp thành một thanh băng trường kiếm màu xanh lam, thẳng tắp phá tan phân dương hoa tuyết mưa băng, nhắm vào Đoạn Hồi Xuyên ngoan cố chống cự ở giữa đại trận, không chút lưu tình hết lực đâm tới!
“Hồi Xuyên!”
Tốc độ nhanh không kịp thấy rõ, một bóng người màu đen không để ý hết thảy từ trong điện nhảy vào tầng tầng mưa, liệt diễm đen như từ âm u lâm thế nghiệp hỏa, dùng tư thế thôn thiên phệ địa phóng lên trời, gần như điên cuồng ăn mòn đại trận!
Vô số cái bóng màu xanh sẫm chẳng từ nan đón nhận băng kiếm từ trên trời giáng xuống, khóa chặt lấy, tung tích cái bóng trong nháy mắt hiện ra.
Che ở trước người Kim long là một nam nhân đứng ngạo nghễ với gió tuyết, đôi mắt hắc trầm u ám thẳng tắp đón nhận mũi kiếm sắc bén, mái tóc dài màu đen  trong mưa gió tung bay.
Ánh kiếm sáng như tuyết chiếu sáng sự thịnh nộ của y, cả người y như một nét bút mực đậm, thiết họa ngân câu, bình tĩnh mà kiên quyết phía trên chiến trường gần như tuyệt cảnh!
“Dám làm tổn thương hắn, đều phải trả giá thật lớn!” Đồng tử sâu thẳm của Ngôn Diệc Quân thu thành đường dọc cực nhỏ, vu chú dài dòng phồn ảo từ kẽ răng trút ra, vu lực dâng trào trong nháy mắt cơ hồ ép khô toàn bộ sức mạnh của y.
Hắc diễm đầy trời bao quanh Băng Sương Cự Long, phù văn lưu chuyển vu lực chặt chẽ quấn quanh thân hình màu bạc của gã, điên cuồng rút lấy sức sống mênh mông của gã!
Hàn Qua ở giữa không trung thống khổ hí lên rít gào, uốn lượn thân rồng giãy dụa lăn lộn.
Mấy vị Long Vương trưởng lão giận tím mặt, dồn dập chĩa đầu mâu, chỉ về Vu tộc nhân không biết từ nơi nào nhô ra!
“Thích khách cấu kết dư nghiệt vu tộc, giết chết bọn họ!”
Trong lúc nhất thời, tiếng la giết nổi lên bốn phía.
“Tất cả dừng tay cho ta!” Một tiếng rống dài chất phác xa xa truyền đến, trong nháy mắt vang vọng tới tai mỗi người.
Một chiếc kiệu vàng bốn giao nâng vượt gió vén mây vội vã đi tới —— Hắc Long Vệ dồn dập kinh ngạc, kia rõ ràng là Đại trưởng lão tọa giá!
Một nam nhân trung niên bạch y tóc bạc nhảy ra, mặt âm trầm, không nói hai lời, một quyền mạnh mẽ đánh ra ——
Không trung trong nháy mắt nứt tiếng nổ vang cực lớn, xung kích vô hình cơ hồ xẻ rách một vùng thế giới, băng sương cự kiếm bị vu lực quấn quanh dưới cú đấm này, phát ra tiếng gào thét sắp chết, càng trực tiếp nổ đến nát tan!
Đại trận bao vây mất đi người chủ trì, nhất thời bị xé ra vô số chỗ vỡ, ngũ trảo Kim long rốt cuộc thoát vây.
“Đại trưởng lão làm sao vào lúc này lại đến làm rối!” Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão hơi biến sắc mặt.
Mắt thấy thế cuộc từ từ thoát ly khống chế, trở nên hỗn loạn, trưởng điện hạ lại bị Vu tộc nhân kia làm trọng thương, hình thức càng ngày càng bất lợi.
Sau khi Đại trưởng lão đến, tiếng chém giế từ từ thưa thớt lặng im, Ngôn Diệc Quân lại mắt điếc tai ngơ, quay người đi tới bên thân thể Đoạn Hồi Xuyên
Mắt ngậm đầy hận ý đảo qua vết thương ghê rợn do cự mâu xuyên thủng, y không để ý thứ ẩn sâu trong huyết thống đang rục rịch từ bóng tối, chuyên chú thay đối phương nhổ từng cái đinh băng cứng ở trên người.
Ngôn Diệc Quân ôm chặt Đoạn Hồi Xuyên đã thu về hình người trong ngực, cúi đầu nhìn máu tươi chảy đầy tay, một giọt rơi xuống mặt đất, sắc đỏ đậm, lòng căm hận phát điên!
Một cái tay vội cầm lấy của hắn, Đoạn Hồi Xuyên không để ý thương thế giãy dụa chống đỡ thân thể, điện quang lấp loé chiếu gò má của hắn trắng bệch, lại dị thường kiên nghị: “Phụ hoàng như thế nào?”
Không chờ Ngôn Diệc Quân trả lời, một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa đột nhiên cắt phá trời cao!
Uy thế hùng hồn dày nặng bao phủ chỉnh ngôi đại điện.
Mọi người cả kinh dồn dập ngửa đầu nhìn lại, sau một khắc, một Thần Long áo cổ khổng lồ dài ngoằng bay lên trời, giữa sấm sét đan xen mưa rào, dùng tư thái không gì địch nổi giáng lâm trên đỉnh đầu mọi người.
Là long đế bệ hạ! Bệ hạ đã xuất quan!
Ý thức được điểm này, mọi người tại đây hoàn toàn khiếp sợ, nhóm Hắc Long Vệ như lúa bị cuồng phong thổi ngã, liên tiếp quỳ phục trên đất, mấy trưởng lão trong lòng rung mạnh, dồn dập từ giữa không trung rơi xuống đất, nửa quỳ trên đất hoảng loạn vội vàng hành lễ.
Long đế thân thể nguy nga trong kim quang mờ ảo  kiềm chế thành hình người, mắt rồng uy nghiêm ở trên cao nhìn xuống quan sát mọi người.
Xoay tay một cái, lôi hỏa phích lịch đầy trời dần dần tiêu tan, mây đen kịt cũng chậm rãi rút đi, phong vũ lôi điện đều không dám ở trước mặt lỗ mãng, cương phong lưu động thần phục dưới chân rồng, toàn bộ thiên địa đều im lặng.
Hào quang xán lạn phá tan mây đen một lần nữa giáng lâm nhân thế.
Long đế tiện tay một chiêu, Hàn Qua bị hắc diễm khóa nhốt từ trên mây tầng tầng rơi xuống, đài bậc bạch ngọc kiên cố ầm ầm đập ra lỗ thủng.
Hắc diễm tro tàn theo gió tản đi, Băng Sương Cự Long trong vũng máu biến về hình dáng người, tóc bạc nhuộm dần vết máu, vô cùng chật vật chống đỡ thương tích chất chồng trên người.
“Nghịch tử, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!” Giọng Long đế trầm lạnh đầy áp lực, ép đáy lòng của mọi người chìm xuống.
Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão không dám thở mạnh, cả người run rẩy nằm rạp trên mặt đất, nếu như trước bọn họ chỉ là trong lòng có chút hoài nghi, bây giờ lời này của long đế không thể nghi ngờ là trưởng hoàng tử đã ngồi vững cái danh mưu đồ gây rối!
“Phụ hoàng, ngài xuất quan…” Lồng ngực Hàn Qua kịch liệt chập trùng, miễn cưỡng đứng dậy, ngửa đầu nhìn thân ảnh cả đời gã truy đuổi, chợt ha ha cười rộ lên, âm thanh mất tiếng sụt sùi, phảng phất như đang khóc.
Long đế lạnh lùng nhìn chăm chú trưởng tử, chút thương tiếc bi thương dưới đáy mắt lóe lên một cái rồi biến mất: “Những năm gần đây, ngươi cấu kết vu tộc mưu đồ phản loạn, ngươi có nghĩ tới bại vong hôm nay?”
Hàn Qua há miệng, tựa như muốn nói, mà chung quy hóa thành tự giễu cong lên, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được làm vua thua làm giặc, không lời nào để nói.”
“Đại Thái tử Hàn Qua tước tôn hào, kể từ hôm nay, trấn tù vây đàm, muôn đời không được phóng thích!”
Long đế từng chữ từng chữ, tuyên án kết cục của gã, gương mặt căng thẳng trước sau như đá hoa cương điêu khắc, lạnh lùng nghiêm túc, không thấy rõ là vui hay là phẫn nộ, ông không nhìn nữa Hàn Qua, quay đầu dặn dò Đại trưởng lão quét sạch trưởng lão viện.
Hàn Qua cúi thấp đầu đầu, mặc cho tóc bạc ngổn ngang che khuất nửa khuôn mặt, không biết xuất thần suy nghĩ cái gì.
Long đế phán quyết khiến nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão trước mắt một trận đen kịt.
Hắc Long Vệ đang quỳ mờ mịt không biết làm sao, mãi đến tận lúc Đại trưởng lão hiệu lệnh cận thị quân trưởng lão viện đưa hai vị trưởng lão tuỳ tùng Hàn Qua phản nghịch đi, mới dồn dập ồ lên ——
Bọn họ vừa nãy đều làm những gì? Vây công ngũ trảo Kim long nhị Thái tử điện hạ?
Nghĩ đến hậu quả phạm thượng, nhóm Hắc Long Vệ run run rẩy rẩy mồ hôi lạnh đều chảy một chỗ.
Long đế chỉ dụ lại vang lên: “Nhị Thái tử Hồi Xuyên ngăn cơn sóng dữ thất bại loạn đảng, tấn phong tôn vị Long Thái tử, hiểu dụ tứ hải.”
Trong thiên địa quanh quẩn ý chỉ uy nghiêm của long đế, bốn phương tám hướng xa xa truyền ra.
Toàn bộ Long Uyên Đại Trạch trong khoảnh khắc sôi trào lên, bất kể là người trước đại điện còn bị chấn động khó giải thích, hay là Long tộc phổ thông và vô số dị tộc trong ngoài hoàng thành, vào lúc này giờ khắc này, đều chứng kiến tấn phong ngôi vị Long Thái tử.
Đội buôn Khánh Long cách xa vạn dặm, đồng dạng nghe được long đế chỉ dụ, so với tộc nhân khác mờ mịt tham gia trò vui, bọn họ đã thấy tận mắt Đoạn Hồi Xuyên, càng thêm khiếp sợ không thôi, anh em Lý mập chưởng quỹ đi cùng, con ngươi cả kinh thiếu chút nữa rơi khỏi viền mắt!
Một mảnh sóng biển giống như tiếng bái phục hướng tới, Đoạn Hồi Xuyên nắm tay Ngôn Diệc Quân chậm rãi đi trở lại, vừa vặn Hàn Qua bị áp giải đi ngang nhau.
Trưởng điện hạ tiền nhiệm dừng bước lại, hướng hắn trào phúng nheo cặp mắt: “Ta rốt cục bị ngươi cướp đi tất cả, sai lầm lớn nhất của ta, chính là lúc ngươi còn là một cái trứng rồng, nhân từ mà bỏ qua ngươi!”
Hàn Qua gạt bỏ sự bình tĩnh trầm ổn từ trước tới nay gã luôn duy trì, bất mãn ngột ngạt tích trữ nhiều năm, rốt cục vào đúng lúc này phát tiết: “Ngươi chỉ là dã chủng phụ hoàng nhặt được, ta rõ ràng mới là dòng dõi đích tôn duy nhất của phụ hoàng, dựa vào cái gì ngươi có thể được hắn yêu chuộng? Chỉ vì ngươi là ngũ trảo Kim long?”
Đoạn Hồi Xuyên trầm mặc chốc lát, lạnh lùng mở miệng: “Chỉ vì cái này, ngươi chém mất một chỉ của phụ hoàng?”
Hàn Qua cười quái dị kéo kéo khóe miệng: “Đó là hắn bất công đánh đổi.”
Sắc mặt giận dữ bạo ngược nhiễm đỏ con ngươi, Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được muốn đánh gã, một bàn tay rộng lớn chợt đè lại bả vai, hắn quay đầu lại, đối diện với tầm mắt hờ hững thâm trầm của long đế.
Long đế ra hiệu Hắc Long Vệ lui lại, tiện tay bày xuống một bình phong vô hình ngăn cách.
Hai tay để sau lưng, lặng lẽ nhìn biển mây bị mưa to cọ rửa xanh biếc, âm thanh mơ hồ như có thuỷ triều truyền đến.
“Ngươi sai rồi, kỳ thực Hồi Xuyên là hài tử ta tự mình sinh ra.”
Lời Long đế nói không nhanh không chậm, lại đập đến tai cả đám người ong ong lên!
Đoạn Hồi Xuyên trừng lớn hai mắt, bí ẩn phủ đầy bụi nhiều năm rốt cục vào thời khắc này được vạch trần.
“Mẫu thân của hắn, trong lúc ta cùng với Vu Vương quyết đấu chẳng may bị liên lụy bất hạnh bỏ mình, ta vì bảo vệ trứng rồng trong mẫu thai một con đường sống cuối cùng, nên dục dựng trong sông Vong Xuyên mười mấy năm, mới rốt cục bình an sinh ra nó.”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Meo meo meo? Em dù nhiều chức năng! Cải trang thành nữ tính là gì! Không sánh bằng không sánh bằng
Ngôn: Không không không, em vẫn biết quấy phá, có người bên ngoài soái nứt cả trời, kỳ thực sau lưng vẫn còn rượt chim
Đoạn:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.