Không khí trong phòng bắt đầu có mùi thuốc súng, mà khuôn mặt của Đường Thanh Thanh có chút tái nhợt, nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhâm Chính Kiệt.
Miệng của Nhâm Chính Kiệt khẽ mấp mấp, dường như muốn nói cái gì đó nhưng mà lúc này dường như Lâm Thiên Hùng đã biết được suy nghĩ của Nhâm Chính Kiệt cho nên hắn quay đầu nhìn về phía Nhâm Chính Kiệt, lạnh lùng nói:
- Nhân cục trưởng, tôi muốn mang Đường Thanh Thanh đi, ông sẽ không ngăn cản chứ?
Trên mặt của Nhâm Chính Kiệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn nhìn vào Đường Thanh Thanh, thở dài:
- Tiểu Đường, nếu không thì cô hãy đem mọi chuyện nói cho Lâm tiên sinh đi.
Lời này vừa nói ra, Đường Thanh Thanh nhất thời hiểu được, Nhâm Chính Kiệt căn bản là không thể giúp nàng, trong lúc nhất thời, Đường Thanh Thanh không khỏi bắt đầu do dự là có nên gọi điện cho Đường Kim hay không?
Đường Thanh Thanh không muốn nói cho Lâm Thiên Hùng về bất cứ chuyện gì củaĐường Kim, có thể nàng càng hiểu được tuyệt đối không thể bị hắn mang đi. Lâm Thiên Hùng này trước mặt cục trưởng mà còn làm ra bộ dạng kiêu ngạo như vậy, nếu như nàng bị hắn mang đi thì ai biết hắn sẽ làm gì nàng đây?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, Đường Thanh Thanh vẫn do dự, nàng vốn không muốn liên lụy tới Đường Kim, nhưng mà hiện tại nàng lại phát hiện nếu nàng không nhờ Đường Kim giúp đỡ thì nàng căn bản không có biện pháp gì để đối phó.
- Đường Thanh Thanh, tốt nhất là cô nên thức thời một chút.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thiên Hùng lại vang lên: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Người Lâm Thiên Hùng tôi muốn điều tra thì sẽ điều tra được, hiện giờ tôi không thích người khác lãng phí thời giờ của tôi cho nên nếu cô không đem những chuyện cô biết về Đường Kim nói cho tôi thì cô cũng đừng nên trách tôi không khách khí.
Đường Thanh Thanh hít sâu một hơi đang muốn nói chuyện nhưng mà lúc này thì từ bên ngoài truyền vào một giọng nói:
- Cô ta không cần phải kể cho cậu biết.
Một nam nhân trung niên khoảng ba mươi tuổi đi vào văn phòng, nhìn thấy người này thì Đường Thanh Thanh không khỏi lộ ra vẻ mê hoặc, người này là ai mà trông có chút quen mắt như thế?
Dường như cảm thấy được Đường Thanh Thanh đang tỏ ra mê hoặc, nam nhân này hướng về phía Đường Thanh Thanh cười cười:
- Cảnh sát Đường, lại gặp mặt rồi, chính thức giới thiệu cho cô biết, tôi tên là Nhạc Trung Hằng, lần trước ở công viên Ninh An, cần phải cảm ơn các vị.
- A, ông chính là người kia…
Rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng nghĩ tới được, người này không phải là ai khác mà chính là nam nhân ở trong công viên Ninh An, ôm lấy đứa bé bị ong cắn chạy như điên đây.
- Nhạc Trung Hằng, việc này có liên quan gì đến ông?
Giọng nói của Lâm Thiên Hùng lại vang lên, giọng nói của hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng mà thật hiển nhiên hắn và người nam nhân vừa mới đẩy cửa bước nào này đúng là có quen biết với nhau.
- Đường Kim là người của chúng tôi, cậu không có tư cách để điều tra hắn, mà Đường Thanh Thanh là người nhà của Đường Kim, cho nên cậu cũng không thể gây rắc rối cho cô ta.
Nhc không chút hoang mang, nói:
- Hiện tại thì cậu có thể đi rồi, muốn điều tra người khác thì tùy cậu nhưng mà đừng động đến người của ta, nếu không thì hậu quả cậu cũng biết rồi đó.
- Người nhà sao?
Lâm Thiên Hùng cười lạnh một tiếng, nói:
- Khi nào thì chị kết nghĩa cũng được coi là người nhà rồi?
- Có phải là người nhà hay không thì cũng do chúng tôi định đoạt.
Nhạc Trung Hằng cười nhẹ:
- Lâm Thiên Hùng, dựa vào cấp bậc thì tôi còn cao hơn cậu, chẳng lẽ cậu muốn tôi ra lệnh thì cậu mới chịu rời đi sao?
- Nhạc Trung Hằng, bây giờ các ông lại lấy chức lấy tước ra hù dọa tôi à.
Vẻ mặt của Lâm Thiên Hùng tỏ ra khinh thường, nói:
- Còn về phần ra lệnh cho tôi thì xin lỗi ông còn chưa đủ tư cách đâu, chẳng qua là bây giờ tôi cũng lười tính toán với mấy ông, dù sao đi chăng nữa thì mấy ông cũng không nhảy nhót được bao lâu, đến lúc đó thì nợ mới nợ cũ tôi sẽ tính toán cùng một lượt với mấy ông.
Nói xong lời này, Lâm Thiên Hùng lạnh lùng nhìn Đường Thanh Thanh liếc mắt một cái, sau đó liền xoay người đi ra văn phòng.
Thấy Lâm Thiên Hùng biến mất ở cửa, Nhâm Chính Kiệt thoáng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn liền nhìn về phía Nhạc Trung Hằng:
- Xin hỏi Nhạc tiên sinh….
- Đây là giấy chứng nhân của tôi.
Nhạc Trung Hằng lấy ra một cái cái thẻ chứng nhận đưa cho Nhâm Chính Kiệt, Nhâm Chính Kiệt có chút cung kính vươn tay ra lấy, hắn nhìn thoáng qua thì sắc mặt lại càng trở nên cung kính, một bên hắn trả thẻ chứng nhận lại cho Nhạc Trung Hằng, một bên nói:
- Ngài tới đây có chuyện gì không?
- Nhâm cục trưởng, không cần khẩn trương, tôi không phải giống như tên nhị thế tổ Lâm Thiên Hùng kia, mấy ngày trước cảnh sát Đường đây đã có giúp tôi một việc, hôm nay tôi muốn đến nơi này là chỉ để cảm ơn cô ấy.
Nhạc Trung Hằng thu lại thẻ chứng nhận kia, cười nhẹ:
- Ngoài ra, tôi còn muốn cảnh sát Đường trợ giúp một chút, tôi sẽ thay mặt nàng để giải thích với cấp trên, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề!
Nhâm Chính Kiệt không ngừng nói.
Nhạc Trung Hằng quay đầu lại nhìn Đường Thanh Thanh, mỉm cười:
- Cảnh sát Đường, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?
- Hả, đương nhiên là được rồi.
Đường Thanh Thanh vội vàng gật đầu, nàng nhìn ra được, người này đối với nàng cũng không có địch ý.
Nhạc Trung Hằng cùng Đường Thanh Thanh rất nhanh ra văn phòng của cục trưởng, sau đó liền đi ra bên ngoài.
- Cảnh sát Đường, tôi sẽ nói thẳng, tôi cần gặp mặt với Đường Kim, nhờ cô hãy gọi cậu ấy đến đây giùm.
Nhạc Trung Hằng dừng bước, nói thẳng vào vấn đề.
- Được.
Đường Thanh Thanh cũng đáp ứng một cách sảng khoái:
- Gặp nhau ở chỗ nào đây?
Lúc này trong phòng học lớp 10/4, Đường Kim đang gục xuống bàn, gần cả nửa tiết học trôi qua rồi mà hắn vẫn còn không thể nghĩ ra cách đối phó với Tô Vân Phỉ.
Đánh nàng một trận? Phi lễ với nàng hay là cho nàng nếm thử một chút độc dược?
Những biện pháp này dùng để đối phó địch nhân thì không thành vấn đề nhưng mà dùng để đối phó với Tô Vân Phỉ thì không tốt lắm, dù sao thì nàng cũng muốn hắn ngồi học trong lớp mà thôi. Mặc dù đối với hắn mà thì đây là loại cảm giác tra tấn nhưng mà Đường Kim cũng là một người biết đạo lý, nói như thế nào đi chăng nữa thì Tô Vân Phỉ này cũng không tính là địch nhân chân chính của hắn, dùng những thủ đoạn này để đối phó với nàng thì hắn cảm thấy được dường như có chút không thích hợp cho lắm.
Mắt thấy còn mười mấy phút đồng hồ nữa là hết tiết thì Đường Kim tính toán muốn dùng thứ gì đó để nhét vào trong lỗ tai, có như vậy thì mới không nghe được giọng nói của Tô Vân Phỉ.
Ngay tại khi hắn chuẩn bị nhét đồ vào lỗ tai của mình thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của hắn vang lên, hắn chưa để qua chế độ im lặng nên tiếng chuông điện thoại di động vang lên liền kinh động toàn bộ mọi người trong lớp 10/4, ngay cả Tô Vân Phỉ đang giảng bài cũng dừng lại mà nhìn về phía Đường Kim.
- Đường Kim, tắt điện thoại di động đi, còn không thì hãy chuyển sang chế độ im lặng.
Tô Vân Phỉ mở miệng nói.
Đường Kim lại nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt vui sướng, chị Thanh a chị Thanh, chị thật sự là một người chị tốt mà, quả thật là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn mà.
- Cô Tô, cảnh sát tìm em có việc, em đi trước đây, à quên đây không phải là trốn học đâu nha, vì vậy sáng sớm mai cô đừng gõ cửa phòng em.
Đường Kim lấy tốc độ nhanh nhất nói xong câu đó, sau đó liền bay nhanh chạy ra phòng học.
Tô Vân Phỉ nhất thời chán nản, vốn tưởng rằng người này có thể nghe xong một tiết nhưng mà không ngờ hắn lại chạy.
Còn về phần năm mươi học sinh trong lớp học kia thì đều có chút mê hoặc, Tô Vân Phỉ không phải nói là gõ cửa hàng xóm sao? Như thế nào mà Đường Kim lại nói là không nên gõ cửa phòng hắn?
- Ta kháo, tên tiểu tử Đường Kim này lại ở bên cạnh cô Tô sao?
Có người đột nhiên hiểu ra được, sau đó liền tuôn ra một câu nói tục.
Mà giờ phút này thì Đường Kim sớm đã chạy ra khỏi khu giảng đường, sau đó hắn mới nghe điện thoại:
- A lô, chị Thanh, có chuyện gì sao? Ở đâu? Ok, em lập tức tới ngay.
Sau khi cúp điện thoại thì Đường Kim liền chạy nhanh ra khỏi cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, chạy đến chỗ Đường Thanh Thanh nói.