Vô Tận Đan Điền

Chương 1297: Ngụy Đào (2)




- Ân? Phía trước có một đám người, chúng ta vừa vặn tìm không thấy thành thị, cũng không biết đi đâu, hỏi bọn hắn hẳn có thể hiểu rõ một ít!
Đột nhiên, con mắt của Nhiếp Vân khẽ động, ở trong rừng cây thấy được một đám người, nữ có nam có, tuổi cũng không lớn, thực lực kém cỏi nhất cũng là Bí Cảnh đệ cửu trọng, mạnh nhất càng đạt đến Tiên cấp đệ nhị trọng Tiên Thể cảnh sơ kỳ.
Tiên cấp đệ nhị trọng Tiên Thể cảnh, tinh lực hội tụ ở huyệt đạo quanh thân, ngưng tụ Tinh Thể, du lịch vũ trụ mà không chết, cho dù Nhiếp Vân có năng lực vượt cấp chiến đấu, chống lại loại người này, như trước không phải đối thủ.
Bất quá có át chủ bài Bắc Đẩu kiếm, chính thức chiến đấu mà nói, còn chẳng biết hươu chết về tay ai.
Trong nội tâm không sợ hãi, hai người một Long đi về phía đám người kia.
Đám người kia không biết vào rừng làm gì, lúc này đang săn giết một yêu thú, thực lực con yêu thú này mạnh hơn con thỏ mà Nhiếp Vân đánh chết chút ít, không sai biệt lắm khoảng Pháp Lực cảnh trung kỳ, bị đám người vây vào giữa, từng người sử dụng tuyệt chiêu.
Thời điểm đám người Nhiếp Vân đi tới phía sau bọn họ, con yêu thú này đã bị đánh hấp hối, mắt thấy muốn bị mất mạng.
Hô!
Ai ngờ thằng này hồi quang phản chiếu, trước khi chết đột nhiên bộc phát ra một cổ lực lượng mạnh mẽ, đụng tới trong đám người, một nữ hài không ngờ tới nó còn sẽ hung ác như thế, hoa dung thất sắc, thét lên một tiếng, ngã lăn ra đất, chật vật nói không nên lời.
Thấy nàng như vậy, Nhiếp Vân vừa đi tới nhịn không được cười một tiếng, lấy ra Kiếm Thần chi kiếm đâm chết yêu thú.
- Các ngươi là người nào?
Thấy đột nhiên nhiều ra hai người một Long, mọi người liền cảnh giác.
Bọn hắn nói không phải ngôn ngữ Nhân giới, cũng không phải ngôn ngữ Yêu nhân, mà là tiếng thông dụng ở Linh giới, ở trên đường đến Linh giới, Nhiếp Vân, lão tửu quỷ đã học xong loại ngôn ngữ này, không tính đặc biệt phức tạp.
- Chúng ta là thợ săn đi ra săn bắn, nhưng lạc đường ở chỗ này, chúng ta không tranh đoạt yêu thú săn bắn với các ngươi, chỉ hy vọng chư vị có thể mang bọn ta ly khai nơi này!
Nhìn ra bọn hắn cảnh giác, Nhiếp Vân vội vàng mỉm cười nói.
- Thợ săn?
Mấy người sửng sốt một chút.
- Đội trưởng, hai người kia một cái Tiên Lực cảnh, một cái Bí Cảnh đệ cửu trọng, vừa rồi lại giúp chúng ta giết yêu thú, nếu không mang bọn hắn a!
Một tráng hán nhìn cường giả Tiên Thể cảnh nói.
- Dẫn bọn hắn làm gì, Tiên Lực cảnh sơ kỳ, Bí Cảnh đệ cửu trọng... rác rưởi mà thôi, mang theo chỉ là vướng víu, nếu chúng ta bị kéo chân sau thì làm sao bây giờ?
Tráng hán mới nói xong, trong đám người vang lên một tiếng quát.
Nói chuyện đúng là nữ hài vừa rồi hoa dung thất sắc, ngã xuống đất không dậy nổi kia, tuy lá gan nhỏ nhưng thực lực lại không yếu, so với Nhiếp Vân còn cường đại hơn, đã đạt đến Tiên Lực cảnh trung kỳ.
Chừng hai mươi tuổi, lớn lên cũng không xinh đẹp, bất quá làn da trắng nõn, bộ dáng ngược lại cũng có chút lung linh, nàng nói chuyện không lưu tình chút nào, tựa hồ bởi vì vừa rồi mất mặt, muốn từ hai người thực lực không cao kia tìm trở về.
- Ngụy Kiều, cũng không thể nói như vậy, hành tẩu ở bên ngoài, nhiều bằng hữu nhiều một phần an toàn, hai người bọn họ lạc đường, trợ giúp thoáng một phát, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì!
Nghe được nữ hài quát, tráng hán nhướng mày.
- Hừ, dù sao ta cảm thấy rất liên lụy, đương nhiên, chuyện này còn phải do đội trưởng quyết định...
Nữ hài gọi Ngụy Kiều ngẩng đầu nhìn cường giả Tiên Thể cảnh ở trước nhất, trong mắt đen nhánh hiện lên vẻ sùng bái.
Tựa hồ đối với đội trưởng trước mắt này, nàng mang theo cảm tình đặc thù, sùng bái cùng một loại cảm xúc không hiểu.
- Tốt rồi, đừng cãi nữa, các ngươi đi theo a, hừ, loại thực lực này cũng dám du lịch ở trong Loạn Kim Sơn, lá gan thật là lớn!
Đội trưởng liếc nhìn hai người Nhiếp Vân, cảm thấy không có nguy hiểm gì, tiến về thu thi thể yêu thú vào nạp vật đan điền, gật đầu đáp ứng, còn hừ lạnh một câu.
Loại rừng rậm này, tùy tiện một hung thú cũng có thực lực Tiên Lực cảnh, Tiên Thể cảnh, thực lực như thế liền dám đi dạo ở loại địa phương này, lá gan hoàn toàn chính xác khá lớn.
- Đa tạ mấy vị đại nhân!
Nhiếp Vân vội vàng lấy lòng nói, cùng lão tửu quỷ Tiểu Long đi theo.
Lúc này Tiểu Long lần nữa biến hóa bộ dáng, thoạt nhìn chỉ là Long tộc bình thường, không làm cho người chú mục.
- Hừ! Đội trưởng hảo tâm lưu các ngươi, ngoan ngoãn thành thật một chút cho ta, bằng không thì ta sẽ không khách khí với các ngươi!
Nghe được đội trưởng quyết định không thiên hướng mình, sắc mặt Ngụy Kiều trầm xuống, nhìn hai người Nhiếp Vân quát lớn.
Nghe được nàng quát lớn, Nhiếp Vân không thèm để ý, sóng to gió lớn thấy nhiều rồi, nữ nhân này chỉ là tiểu nha đầu không có giáo dưỡng mà thôi, không cần phải dây dưa với nàng.
Nghĩ vậy khẽ cười một tiếng, cùng lão tửu quỷ đi tới trước mặt tráng hán mới vừa rồi giúp bọn hắn nói chuyện.
- Chư vị đại nhân có thể mang bọn ta, chúng ta vô cùng cảm kích!
- Không có gì, không nên khách khí như vậy, ta gọi Ngụy Đào, là hộ vệ đội của Ngụy gia ở Thiết Long Thành, hai vị xưng hô ra sao?
Thấy Nhiếp Vân lễ phép, tráng hán sinh ra hảo cảm, cười hỏi.
Tuy hình dạng của hắn hung ác, hình thể cực lớn, nhưng cười rộ lên lại cực kỳ hòa ái, không có chút dữ tợn nào.
- Ta gọi Nhiếp Vân, hắn gọi Hạ Hành, chúng ta trong lúc vô tình tới đây, lạc đường vài ngày rồi, nếu không phải gặp được các ngươi, chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị hung thú ăn tươi!
Nhiếp Vân vội nói.
Linh giới cũng không có ai biết hắn, không cần phải giấu diếm tên thật.
- Nguyên lai là Nhiếp Vân huynh đệ, nói thật, các ngươi có thể gặp được chúng ta, xem như là vận khí, Ngụy gia chúng ta là gia tộc có được Khu Tu sư nhất phẩm tọa trấn, ở Thiết Long Thành được cho nhất lưu, ta xem huynh đệ ngươi thực lực không tệ, không bằng gia nhập hộ vệ đội chúng ta, một tháng không ít tiền thuê, so với làm Thợ Săn thì tốt hơn nhiều lắm!
Ngụy Đào nói.
- Gia nhập hộ vệ đội của chúng ta? Một tiểu nhân vật mà thôi, hắn cũng xứng? Ngụy gia chúng ta là đại gia tộc, cho dù muốn mời người cũng tầng tầng tuyển bạt, Ngụy Đào, ngươi sẽ không cho là người nào cũng có thể vào chứ!
Nghe được Ngụy Đào nói, Ngụy Kiều chen miệng.
- Ách... tính Ngụy Kiều vốn như vậy, nhưng không có ý xấu gì!
Nghe được nữ hài nói, Ngụy Đào cũng biết vừa rồi mời có chút lỗ mãng, xấu hổ nở nụ cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.