Vô Tận Đan Điền

Chương 1377: Phiền Lạc (1)




Thanh âm này có chút già nua, nghe xong đã biết rõ người nói chuyện niên kỷ không nhỏ, nhưng trung khí mười phần, khí tức rộng rãi, tựa hồ thực lực rất mạnh.
- Tiểu súc sinh Nhiếp Vân kia phải chết, xin Phiền Lạc trưởng lão vừa thấy lập tức ra tay, đánh chết hắn!
Ngay sau đó một thanh âm âm hàn vang lên, trong lời nói mang theo cừu hận cùng phẫn nộ khó có thể ngăn chặn.
- Là Thương Vĩnh? Hắn không phải cùng Hứa Hinh Thiến chung một chỗ đi ra sao?
Nghe được thanh âm này, ánh mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chủ nhân của thanh âm không phải cái khác, đúng là Vân Vũ tông chân truyền đệ tử Thương Vĩnh.
Dựa theo đạo lý hắn nên cùng Hứa Hinh Thiến chung một chỗ đi ra nơi đây, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện, Phiền Lạc trưởng lão kia là ai?
- Điểm ấy ngươi yên tâm, dám giết đồ nhi Đoạn Tiếu của ta, tiểu tử này đã phạm vào tử tội, coi như là Tứ phẩm Khu Tu sư thì thế nào? Giết trước khi không có xác định thân phận, mặc dù Khu Tu tháp cũng không thể làm gì ta!
Phiền Lạc trưởng lão khẽ nói.
- Vậy là tốt rồi, loại người này không giết không đủ để dương uy nghiêm của Vân Vũ tông chúng ta...
Trong giọng nói của Thương Vĩnh mang theo hưng phấn cùng tàn nhẫn.
- Thiên phú Ẩn Nặc sư che dấu, Thiên Nhãn quan sát!
Nghe đến mấy đối thoại này, thấy đối phương khoảng cách càng ngày càng gần, thân thể Nhiếp Vân giấu vào sau một khối nham thạch, vận chuyển Thiên Nhãn nhìn lại.
- Nguyên lai là như vậy...
Vốn đang kỳ quái làm sao đối phương có thể tìm được mình, vừa nhìn thấy tràng cảnh trước mặt, lập tức hiểu được.
Nguyên lai bọn người Thương Vĩnh bắt được Tường Long mã của hắn, lợi dụng một tia linh hồn lạc ấn lúc trước để lại trong cơ thể Long Mã, không biết trải qua bí pháp gì tìm đến nơi này.
Trước kia hàng phục Hàng Long Mã, vì để cho tiện khống chế, từng để lại trong cơ thể nó một chút linh hồn lạc ấn, chút lạc ấn ấy chỉ có thể làm cho mình cảm ứng được phương vị của Long Mã, không có ý chí chủ quan, lúc ấy chỉ vì không để Long Mã lạc đường, không nghĩ tới lại trở thành công cụ đối phương lợi dụng.
- Ân? Không đúng, vừa rồi cảm ứng vẫn còn ở phụ cận, như thế nào đột nhiên không thấy rồi hả?
Phiền Lạc trưởng lão đột nhiên nhướng mày.
Hắn dùng bí pháp thông qua một tia lạc ấn trên người Tường Long Mã cảm ứng được vị trí của thiếu niên gọi Nhiếp Vân kia ngay ở phụ cận. Ngay thời điểm hắn muốn cẩn thận quan sát cụ thể, lại phát hiện đột nhiên biến mất, phảng phất như trước kia cảm ứng tất cả đều là sai vậy.
Thiên phú Ẩn Nặc sư đạt tới hình thái thứ ba, mặc dù một ít bí pháp cũng có thể phòng ngự, so với lúc trước bị Di Tĩnh đuổi theo thì cường đại hơn nhiều lắm.
- Không thấy rồi hả? Tiểu tử này có chút quái dị, vừa rồi cảm ứng ở phụ cận, ta xem chúng ta trực tiếp dùng linh hồn nhìn quét a, chỉ cần tìm được, trực tiếp ra tay!
Thương Vĩnh nói.
- Ân! Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy!
Phiền Lạc trưởng lão gật đầu.
Trước kia không cần linh hồn nhìn quét, một là linh hồn nhìn quét phạm vi không xa. Thứ hai thời điểm linh hồn của ngươi nhìn quét người khác, cũng sẽ bị người khác phát hiện, sớm đào tẩu.
Hô...
Hai người vừa dứt lời, Nhiếp Vân liền cảm thấy một đạo khí tức linh hồn hùng hậu từ bên người quét tới.
- Linh hồn Tiên cấp trung kỳ đỉnh phong?
Tuy đạo linh hồn này không thể tìm được chỗ hắn ẩn nấp, lại làm cho hắn nhịn không được nhíu mày một cái.
Xem ra thực lực của Phiền Lạc trưởng lão này không thấp, ít nhất là cao thủ La Tiên cảnh!
Tuy lần thứ sáu Niết Bàn đạt đến nửa bước Thiên Tiên cảnh, nhưng đối mặt cường giả Tiên cấp đệ ngũ trọng La Tiên cảnh, như trước không có bất kỳ sức phản kháng. Nếu như muốn đánh chết, ngoại trừ sớm chuẩn bị Nguyên Khí Đạn, không có bất kỳ biện pháp nào.
- Phiền Lạc này hẳn là trưởng lão của Vân Vũ tông, thực lực La Tiên cảnh ở tông môn khẳng định địa vị không thấp, từ trong miệng hắn hỏi thăm sự tình Hỗn Độn linh dịch, khẳng định biết nhiều hơn Thương Vĩnh...
Trong nội tâm Nhiếp Vân suy tư.
Hắn đã có Thiên Diệp Tiên Liên, luyện thành Bất Tử chi thân lửa sém lông mày, tìm kiếm Hỗn Độn linh dịch thế tất phải làm. Phiền Lạc thân là trưởng lão của Vân Vũ tông, từ trong miệng hắn hỏi tin tức mà nói, khẳng định biết được nhiều hơn Thương Vĩnh.
Chỉ là...
- Một khi sử dụng Nguyên Khí Đạn, hoặc là đánh chết, hoặc là sẽ có phiền toái càng đại, không thích hợp thẩm vấn, có biện pháp gì tốt đây?
Toàn lực áp súc Nguyên Khí Đạn, uy lực rất mạnh, nếu như lặng yên ra tay, mặc dù Phiền Lạc này là cường giả La Tiên cảnh cũng có thể bị nổ chết, nhưng tạc chết hắn rồi, như thế nào ép hỏi?
Mà tạc không chết mà nói, linh hồn của đối phương mạnh hơn mình, cũng khẳng định bức hỏi không được gì.
Phải nghĩ biện pháp, làm cho linh hồn của đối phương yếu bớt, sau đó mình thừa dịp hư mà vào, mới có thể từ miệng đối phương moi ra chút ít vật hữu dụng.
- Ân, đúng rồi, ta có thể lợi dụng lực lượng của Tuyết Lôi Trì...
Đột nhiên con mắt sáng ngời, Nhiếp Vân nghĩ đến một biện pháp.
- Đi!
Nghĩ đến biện pháp, liền không dừng lại nữa, Phượng Hoàng chi dực chớp động, lặng yên không một tiếng động bay đi, rất nhanh lần nữa đi vào ngọn núi bên ngoài Tuyết Lôi Trì.
Tiện tay ở địa phương che giấu dưới chân núi bố trí một Truyền Tống Trận đối ứng, lúc này mới cởi bỏ hiệu quả ẩn nấp trên người, khí tức lan xa.
Khí tức xuất hiện lần nữa, lập tức đưa tới hai người Phiền Lạc chú ý, chỉ chốc lát ở dưới Thiên Nhãn lặng lẽ quan sát, Nhiếp Vân chứng kiến hai người mang theo Tường Long mã chạy vội đến.
- Đi vào!
Hắn liền mượn nhờ Truyền Tống Trận tiến vào Tuyết Lôi Trì, Nhiếp Vân lần nữa ẩn dấu đi.
Hô...
Hắn vừa biến mất, hai người Phiền Lạc liền đi tới trước sơn mạch.
- Tiểu tử kia khẳng định ở chỗ này, dựa theo cảm ứng nên ở dưới ngọn núi, hắn không có việc gì chạy đến trong núi làm gì?
Phiền Lạc trưởng lão tựa hồ dùng bí thuật cảm ứng ra phương vị cụ thể của Nhiếp Vân, nhìn ngọn núi cực lớn trước mắt, nhíu mày.
- Có phải trên núi có bảo tàng gì, tiểu tử này chui vào đào móc hay không?
Thương Vĩnh nói.
Dựa theo Logic bình thường, đây là giải thích duy nhất.
- Rất có thể, nếu quả thật có bảo tàng mà nói, là của chúng ta rồi, ta đến dò xét thoáng một phát, nhìn xem có thông đạo gì đó hay không!
Trong mắt Phiền Lạc hiện lên một đạo hưng phấn, linh hồn cường đại lan tràn ra.
- Ân? Lại là Truyền Tống Trận, ha ha, tuy che dấu rất sâu, lại giấu không được ánh mắt của ta!
Một lát sau, Phiền Lạc trưởng lão như phát hiện đại lục mới, hưng phấn thét dài một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.