Vô Tận Đan Điền

Chương 1382: Nam Cung Khiếu (1)




Một đường chạy như điên, dù là Tường Long mã cũng có chút không thể chịu được, tinh thần khẽ động thu nó vào Bắc Đẩu tinh cung, Phượng Hoàng chi dực lập loè, vận chuyển thiên phú Ẩn Nặc sư, mạnh mẽ chui vào mây xanh.
Ra Cửu Dương sơn lưu lượng người liền có không ít, vì phòng ngừa ngoài ý muốn không cần thiết, ẩn nấp là biện pháp tốt nhất.
Một mình phi hành cả buổi, quả nhiên thấy một thành phố không kém Cửu Dương thành bao nhiêu.
Muốn đi Tân Quận thành, trước phải qua Phất Hiểu Thành! Từ những lời này có thể thấy địa vị đặc thù của Phất Hiểu Thành, tuy thành trấn không lớn, nhưng bởi vì là nơi mấu chốt tiến vào Tân Quận thành cùng Vân Vũ tông, nên khí thế to lớn, cực kỳ náo nhiệt.
Còn chưa tiến vào liền chứng kiến thương khách cả đàn cả lũ, Giao Long mã cao lớn chở rất nhiều hàng hóa, ra ra vào vào.
Nhẹ nhàng khẽ động, thu lại Phượng Hoàng chi dực rơi xuống, tìm địa phương không người huỷ bỏ hiệu quả ẩn nấp.
Rất thuận lợi tiến vào Phất Hiểu Thành, Nhiếp Vân hỏi thăm địa phương có Truyền Tống Trận một chút, trực tiếp đi tới.
Phất Hiểu Thành thân là tông đầu mối then chốt kết nối Tân Quận thành cùng Vân Vũ thành, Truyền Tống Trận không biết thành lập đã bao nhiêu năm, chỉ cần giao nạp Tiên thạch nhất định liền có thể dùng, là phương tiện giao thông một ít thương khách thường dùng nhất.
Nhiếp Vân không có ngừng, rất nhanh đi vào, ngẩng đầu nhìn lên liền nhịn không được âm thầm may mắn.
Tuy nói Truyền Tống Trận này có tiền có thể sử dụng, nhưng mỗi lần chỉ có thể truyền tống mười người, mỗi ngày chỉ truyền tống mười lần, nhìn về phía trước một chút, sắp xếp ở phía trước chừng hơn chín mươi người, chỉ sợ chậm thêm một chút, mặc dù có tiền cũng không có vị trí.
Nhiếp Vân không muốn dây dưa, không nói một lời chậm rãi đi theo đằng sau đội ngũ sắp xếp, rất nhanh đi vào trước mặt Truyền Tống Trận.
- Tốt rồi, đây là một lớp cuối cùng của hôm nay, những người khác mời ly khai a!
Mới vừa gia nhập Truyền Tống Trận, chợt nghe người phụ trách nói.
- Ai, đáng tiếc, hôm nay lại tới chậm...
- Ta có chuyện quan trọng, vị huynh đệ kia, ta cho ngươi 10 viên Tiên thạch, vị trí của ngươi có thể cho ta không?
- Sáng sớm ngày mai đến sớm đi, ta cũng có sự tình quan trọng hơn, không có ý tứ...
...
Nghe được để cho người ly khai, mọi người không có vị trí đều ảm đạm.
Có thể đến đây cưỡi Truyền Tống Trận, đều không phải loại thiếu tiền, làm như vậy là vì thời gian đang gấp, đáng tiếc chính là, Phất Hiểu Thành Truyền Tống Trận cho tới nay có quy củ này, không ai dám vi phạm.
Chứng kiến mọi người thất vọng mà đi, Nhiếp Vân lắc đầu đi vào chỗ giao phí.
Cái Truyền Tống Trận này dùng một lần cần 100 viên Tiên thạch, lớn rất cao, hoàn toàn chính xác không phải người bình thường có thể hưởng dụng.
Bất quá chút tiền ấy đối với Nhiếp Vân mà nói không coi vào đâu, lập tức đưa tiền nhận được một ngọc bài.
Cái ngọc bài này đại biểu cho vị trí của ngươi ở trong Truyền Tống Trận, phải có cái này, mới có thể đi vào truyền tống.
- Tốt rồi, các vị chuẩn bị cho tốt, hiện tại truyền tống bắt đầu...
Lần này mười người Nhiếp Vân đều lấy tốt vị trí, đang muốn chuẩn bị ly khai, đột nhiên nghe được tiếng tuấn mã hí dài.
- Chậm đã!
Lập tức ba người từ trên Giao Long nhảy xuống, thẳng tắp đi vào trong Truyền Tống Trận.
- Ba vị, hôm nay đã đủ vị trí truyền tống, kính xin ngày mai lại đến...
Một người phụ trách Truyền Tống Trận đi lên, thái độ cung kính, bất quá lời còn chưa nói hết, ngực tê rần, bị một thanh niên trong ba người đá trúng ngực!
Lạch cạch!
Trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, xương sườn đứt gãy, cuồng phun máu tươi.
- Ngươi tính toán ngon vậy sao, dám ngăn cản chúng ta dùng Truyền Tống Trận? Mắt chó đui mù, mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, dám để cho Kỷ Cường trưởng lão của chúng ta đợi đến ngày mai, ta nhìn ngươi là muốn chết!
Một cước đá bay người phụ trách, thanh niên hai tay hất lên, thái độ hung hăng càn quấy.
- Trưởng lão?
- Là Vân Vũ Tông trưởng lão...
Nghe được thanh niên nói, mọi người chung quanh đều cúi mặt, xem ra đều đối với Vân Vũ Tông giận mà không dám nói gì.
Cử chỉ của thanh niên để cho Nhiếp Vân nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn ba người, hai thanh niên cùng một lão giả.
Lão giả thoạt nhìn 50 tuổi, mặt trắng không râu, mắt tam giác, trong ánh mắt lập loè mang theo hương vị âm tàn lạnh lùng, toàn thân khí tức ẩn ẩn, cương mà không phát, giống như Phiền Lạc, là một cường giả La Tiên cảnh.
Thực lực hai thanh niên thì bình thường, một cái Thiên Tiên cảnh hậu kỳ, một trung kỳ, nói chuyện đúng là người phía trước.
- Ngươi, cút ra ngoài cho ta, vị trí của ngươi là của chúng ta rồi!
Đá bay người phụ trách, thanh niên Thiên Tiên cảnh hậu kỳ vừa quay đầu, con mắt rơi vào một thương khách đã có ngọc bài trong Truyền Tống Trận, thò tay từ trong tay hắn đoạt ngọc bài qua.
- Vâng...
Thương khách này chỉ là Tiên Thể cảnh, tuy tức giận không chịu nổi, nhưng giận mà không dám nói gì.
- Ngươi, vị trí của ngươi chúng ta cũng muốn!
Lấy ra một ngọc bài, thanh niên cung kính đưa cho Kỷ Cường trưởng lão, lần nữa quay đầu nhìn về phía một vị thương khách.
- Làm việc phải có thứ tự đến trước và sau, chúng ta tới trước lấy được ngọc bài, cũng đã trả tiền, ngươi dựa vào cái gì để ta ly khai?
Đó là một thiếu niên nóng tính, nghe được đãi ngộ không công bình, lập tức gào thét.
BA~!
Hắn lời còn chưa nói hết, trên mặt đã bị rút một bạt tai, chỉ cảm thấy đầu vặn vẹo, đầu lâu thoáng một phát rớt xuống.
Bành!
Thi thể bị thanh niên Thiên Tiên hậu kỳ một cước đá ra Truyền Tống Trận.
- Không biết sống chết, Vân Vũ Tông chúng ta làm việc, chẳng lẽ còn cần ngươi dạy?
Hừ lạnh một tiếng, thanh niên lần nữa nhìn về phía một thương khách khác.
Đã có sát nhân uy hiếp, vị thương khách này không dám nói nhảm, không đợi đối phương nói chuyện, chủ động giao ngọc bài ra.
- Cái này còn không sai biệt lắm!
Hừ một tiếng, Nhiếp Vân vốn tưởng rằng ba người này đều đã có ngọc bài, sẽ không nói nhảm nữa, ai ngờ chỉ nghe đát đát vài tiếng, thanh niên Thiên Tiên hậu kỳ dắt ngựa của bọn hắn qua.
- Ngươi, còn không lấy ngọc bài ra, để cho ngựa của ta?
Dắt tới ba con ngựa, thanh niên tiếp tục yêu cầu ngọc bài.
Ngay cả chỗ ngồi cho người cũng không có, bọn hắn rõ ràng còn dắt ngựa lên, mọi người đều giận dữ, giận mà không dám nói gì.
- Ngươi, lấy ngọc bài tới!
Lần nữa cướp đoạt hai ngọc bài, con mắt thanh niên đột nhiên rơi vào trên người Nhiếp Vân.
- Không có ý tứ, cái ngọc bài này ta muốn dùng, ko tiện cho súc sinh ngươi mượn!
Thấy hắn nhìn mình, Nhiếp Vân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.