Vô Tận Đan Điền

Chương 1402: Đột phá (1)




- Mịa nó, ngươi không mở to mắt sao, không có nhìn thấy có người...
Bị đụng vào, Chúc Hải tức giận đến chửi ầm lên, tiếng mắng mới đến một nửa, thấy rõ người trước mắt, toàn thân không khỏi run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Đại sư huynh, ta không phải mắng ngươi...
- Không phải mắng ta? Vậy ngươi mắng ai? Coi Nam Cung Khiếu ta dễ khi dễ sao?
Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, bày ra khí thế Đại sư huynh mười phần, một cái tát rút qua.
BA~
Chúc Hải còn không kịp phản ứng, quay tròn nửa vòng, té ngã trên đất, nhổ ra răng gãy.
Chúc Hải chỉ có thực lực Thiên Tiên cảnh hậu kỳ, sức chiến đấu bản thân cũng không bằng Nhiếp Vân, lúc này lại cho hắn là Đại sư huynh hung danh lan xa, nào dám hoàn thủ, bị tát không biết trời đâu đất đâu, trước mắt hoa tinh đầy trời.
- Đại sư huynh, ta sai rồi, là ta nhất thời hồ đồ...
Bị đánh thiếu chút nữa ngất đi, Chúc Hải ngay cả phản bác cũng không dám nói một câu, lập tức nhận lỗi.
Chỉ cần là người Vân Vũ Tông, người nào không biết Đại sư huynh hung tàng ương ngạnh, ngay cả trưởng lão cũng không dám đắc tội, chớ nói chi là hắn.
- Hồ đồ? Dám ở trước mặt ta xưng hô lão tử, ngươi cũng thật lớn mật!
Không để ý tới hắn cầu xin tha thứ, Nhiếp Vân lần nữa đá một cước.
Bành!
Lần này dùng toàn lực, da mặt Chúc Hải run rẩy, đầu lông mày nhảy loạn, xương cốt trước ngực giòn vang, nằm sấp trên mặt đất.
- Đồ vật không có mắt, lần này xem như cho ngươi một cái giáo huấn nho nhỏ, về sau còn dám chọc ta, cẩn thận ta trực tiếp giết ngươi!
Một tát một cước đánh Chúc Hải chỉ còn lại nửa cái mạng, tâm tình của Nhiếp Vân không khỏi sảng khoái, trước kia bị thằng này tính toán áp chế lửa giận toàn bộ phóng xuất ra, hừ một tiếng xoay người rời đi.
Ẩu đả Chúc Hải hả giận là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất là trộm đi Cửu Dương Liệt Hỏa đan, một tát một cước, vận chuyển thiên phú Thần Thâu, chuyện này đã hoàn thành, không cần phải làm lớn sự tình.
Ly khai, Nhiếp Vân đang định trở lại chỗ ở, dùng Cửu Dương Liệt Hỏa đan thử xem dược hiệu, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng bước chân liên tiếp.
Dương mắt nhìn đi, chỉ thấy trên một con đường khác, Đại sư huynh Nam Cung Khiếu chính thức đang vỗ ngực, vẻ mặt may mắn từ Đan Dược Điện vụng trộm chạy ra.
Hắn và Nhiếp Vân vừa vặn có một vách tường che chắn, nên không thấy người.
- Nguy hiểm thật, chỉ sợ chậm thêm mấy tức, sẽ bị Sử Tần trưởng lão phát hiện...
Lắc đầu, Nam Cung Khiếu thở ra một hơi.
Vừa rồi hắn và Đặng Tiêu vụng trộm lẻn vào đông điện, vừa đi ra đóng cửa thật kỹ, liền phát hiện Sử Tần trở lại Đan Dược Điện, may mắn bọn hắn tốc độ nhanh, vụng trộm dấu đi, bằng không thì thật đúng là khó có thể giải thích.
- Nhờ có Chúc Hải tới muốn lấy đan dược gì đó, phân tán Sử Tần trưởng lão chủ ý, bằng không thì muốn giấu diếm được hắn, vụng trộm chạy ra ngoài, căn bản không có khả năng!
Nói thầm một tiếng, Nam Cung Khiếu nở nụ cười.
Mặc dù đối với loại nịnh nọt như Chúc Hải không quen nhìn, nhưng lần này nếu như không phải hắn, sẽ bị Sử Tần trưởng lão phát hiện a.
- Nam Cung Khiếu ngươi cái tiện nhân, lão tử cùng ngươi bất cộng đái thiên...
Loại ý nghĩ này vừa chấm dứt, đột nhiên một thanh âm tràn ngập phẫn hận vang lên.
- Cùng ta bất cộng đái thiên?
Nghe được có người mắng mình, hơn nữa cùng hắn bất cộng đái thiên, Nam Cung Khiếu biến sắc, con mắt lập tức híp lại.
Thân là Vân Vũ Tông Đại sư huynh, hung danh hiển hách, đừng nói đệ tử, ngay cả trưởng lão bình thường cũng không dám nói chuyện với mình như vậy, không nghĩ tới mới vừa ra Đan Dược Điện liền đụng phải một cái không sợ chết, như thế nào không giận?
Thân thể nhoáng một cái lập tức vượt qua vách tường, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, trong ánh mắt lóe ra phẫn hận nồng đậm.
- Chúc Hải? Ngươi cùng ta bất cộng đái thiên?
Thấy rõ bộ dáng người này, Nam Cung Khiếu tức giận đến nổi trận lôi đình.
Trong nội tâm vừa khoa trương tiểu tử này thoáng một phát, không nghĩ tới hắn liền dám khiêu chiến mình, lá gan thật ghê gớm a!
- Đại sư huynh...
Chúc Hải không nghĩ tới Đại sư huynh sẽ lần nữa trở về, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống.
Bành! Bành! Bành!
- Ta cho ngươi mắng ta tiện nhân, ta ngược lại muốn nhìn ai mới là tiện nhân!
Bành! Bành! Bành!
- Dám cùng ta bất cộng đái thiên, lá gan của ngươi thực mập, toàn bộ tông môn dám khiêu chiến ta như vậy, chỉ sợ chỉ có ngươi!
Một hồi kêu thảm cùng hừ lạnh phẫn nộ, Chúc Hải đã sớm nửa chết nửa sống lần nữa bị tra tấn.
10 phút sau, đường đường cường giả Thiên Tiên cảnh hậu kỳ lại chỉ còn một hơi.
Nếu không phải thực lực Chúc Hải rất mạnh, chỉ sợ đã bị đánh chết.
- Nể tình Kỷ Cường trưởng lão, lưu ngươi một cái mạng chó, nếu còn dám khiêu chiến ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Biết rõ ở trước cửa Đan Dược điện không thể làm quá phận, Nam Cung Khiếu lưu lại đối phương một hơi, quay người ly khai.
- Khiêu chiến? Chẳng phải đi đường đụng ngươi thoáng một phát sao...
Nghe được Nam Cung Khiếu nói, trước mắt Chúc Hải tối sầm, ngất đi.
Thẳng đến hôn mê hắn cũng không có suy nghĩ cẩn thận, đối phương đến cùng phạm vào thần kinh gì, đi đường không cẩn thận đụng một cái, cần hạ thủ ác như vậy sao? Một lần còn chưa đủ, liên tục đánh hai lần... Đây rốt cuộc là bao nhiêu thù a...
- Ha ha!
Trên vách tường có năng lượng nhẹ nhàng chấn động, Nhiếp Vân đi ra, nhìn Chúc Hải nằm trên mặt đất, khẽ cười một tiếng, biến trở về hình dạng của mình, nghênh ngang rời đi.
Vừa rồi câu nói kia, tự nhiên là hắn bắt chước Chúc Hải nói, Nam Cung Khiếu vốn tính tình nóng nảy, nghe nói như thế, làm sao sẽ cẩn thận phân biệt, quả nhiên trúng kế, xông lên lần nữa đánh Chúc Hải một trận.
Xếp đặt thiết kế như vậy, cho dù về sau đối phương phát giác Cửu Dương Liệt Hỏa đan là giả, cũng chỉ sẽ tìm Nam Cung Khiếu, cùng hắn không có quan hệ gì.
Trở lại chỗ ở, Nhiếp Vân như trước để cho Thương Vĩnh ngụy trang thành hình dạng của hắn khoanh chân ngồi ở trên giường tu luyện, bản thân thì nhoáng một cái tiến vào Bắc Đẩu tinh cung.
- Cửu Dương Liệt Hỏa đan...
Cổ tay khẽ đảo lấy đan dược ra.
Vù vù!
Không khí chung quanh lập tức trở nên cực nóng, tựa hồ trong bình ngọc nho nhỏ ngủ đông một con Liệt Diễm thú.
- Viên thuốc này quả nhiên cuồng bạo đến cực điểm, ta cũng không cách nào phục dụng, bất quá...
Thân là Luyện Đan Tông sư, Nhiếp Vân liếc thấy ra trong viên thuốc này ẩn chứa năng lượng cuồng bạo đến cực điểm, mặc dù là hắn cũng không thể nuốt.
Nhưng hắn không thể nuốt, không có nghĩa là không thể dùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.