Vô Tận Đan Điền

Chương 1613: Thanh Long Hoàng (2)




Con mắt xuyên thấu qua Tinh Cung dạo một vòng, đột nhiên thân thể chấn động, lộ ra vẻ cổ quái.
- Cái này không phải là Thất Tâm Long Châu sao...
Con mắt rơi vào trên đài cao trước vương tọa của Thanh Long Hoàng.
Một viên cầu lớn cỡ nắm tay, lơ lửng ở trên không quay tròn, kích động ra lực lượng cùng uy thế làm cho người thần phục.
- Cái này là Thất Tâm Long Châu, ta có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa khí tức của tổ tiên Long tộc...
Thanh âm của Tiểu Long truyền đến.
- Con mẹ nó cái này làm sao trộm...
Thấy đối phương xác nhận, Nhiếp Vân nói tục.
Cái này cũng quá lừa người a.
Nếu như Thất Tâm Long Châu kia giấu ở trong bảo khố, dù là giấu ở trong đan điền, hắn cũng có thể trực tiếp trộm đi, không bị người chú ý, nhưng quang minh chính đại đặt ở trong đại sảnh, mỗi thời mỗi khắc đều có vài chục con mắt nhìn chằm chằm vào, làm sao trộm?
Coi như mình là Thần Thâu, cũng không thể lăng không lấy đi đồ vật mà không để người chú ý a!
Thiên Nhãn vận chuyển nhìn chung quanh một vòng, Nhiếp Vân càng phiền muộn.
Toàn bộ đại điện, cao thủ nhiều như mây, chỉ Vương Tiên cảnh đỉnh phong liền có vài chục, chớ nói chi là trận pháp sâm nghiêm rồi.
Ra tay đoạt mà nói, đừng nói đi ra ngoài, chỉ sợ ngay cả 10m cũng trốn không thoát, sẽ bị người đánh chết!
Này làm sao trộm? Độ khó thật sự quá lớn!
Nhiếp Vân cười khổ.
- Bất kể làm sao, thứ này cũng phải trộm đi!
Tuy cảm thấy cái này là sự tình không thể nào hoàn thành, nhưng Nhiếp Vân vẫn khẽ cắn môi.
Đã đáp ứng Đạm Thai Sang Vũ ba sự kiện, nếu như ngay cả một kiện cũng làm không được, chẳng phải không công bị người cười chê?
- Qua bên kia rót rượu...
Hừ nhẹ một tiếng, thiên phú Tiên Âm sư để cho thanh âm hóa thành tuyến, truyền vào trong tai cung nữ.
Vị cung nữ này thực lực chỉ có Chân Tiên cảnh đỉnh phong, vừa nghe được thanh âm, lập tức bị đầu độc, không đấu vết đi tới chỗ Thất Tâm Long Châu.
Tới gần Thất Tâm Long Châu nhất, đúng là Kích Chương tướng quân.
Kích Chương này thân hình cao lớn, sắc mặt xanh lét, trên đầu có hai Long Giác, cử chỉ khí phách, thường thường bưng chén rượu lên liền uống một hơi cạn sạch, cho thấy khí độ phi phàm.
Chỉ nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân liền biết thực lực của người này không phải chuyện đùa, ngay cả Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu, cho người một loại hương vị cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ sợ sức chiến đấu chính thức của hắn, cũng không kém Kim Thân Vương chút nào.
- Kích Chương tướng quân, mời uống rượu!
Cung nữ bị đầu độc mang theo Tinh Cung biến hóa hơi bụi, đi vào trước mặt Kích Chương tướng quân, bưng bầu rượu lên rót đầy.
Tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, hơi bụi liền từ trên người nàng rớt xuống, rơi trên mặt đất, mượn nhờ sức gió chung quanh, lặng yên không một tiếng động tới gần Thất Tâm Long Châu.
Lợi dụng loại phương pháp này trộm đồ, Nhiếp Vân ở phàm giới từng dùng qua một lần, lúc ấy cũng không phải Tinh Cung, mà là Tử Hoa động phủ.
Sở dĩ làm như vậy, thật sự là không có biện pháp, trong đại điện nhiều cao thủ như vậy, từng cái đều tinh thần mạnh mẽ, vô luận thi triển thiên phú Thiên Hành sư hay Ẩn Nặc sư đều vô dụng, rất nhanh cũng sẽ bị phát hiện.
Một khi bị phát hiện, đồ vật trộm không đến không nói, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.
- Tới gần... Tới gần... Còn có 20m...
Nhiếp Vân khống chế Tinh Cung dựa theo phương thức hơi bụi bình thường di động chậm rãi thổi tới gần Thất Tâm Long Châu, chỉ chốc lát đã bay bảy tám mét, cách vị trí Long Châu chỉ không đến 20m.
Tuy đi tới trước mặt Long Châu, nhưng ở trước mặt mọi người, cũng chưa chắc dám trộm, nhưng chỉ cần tới gần, cơ hội sẽ lớn hơn nhiều.
Hiện tại Nhiếp Vân cần phải làm là nghĩ biện pháp tới gần Long Châu, chờ cơ hội!
Chờ đợi cơ hội gì? Đương nhiên là lúc trước hắn bố trí xuống trùng trùng điệp điệp thủ đoạn!
Một khi toàn bộ Long Hoàng thành phát sinh náo động, lực chú ý của mọi người nhất định sẽ dao động, đến lúc đó, có thể thừa cơ ăn cắp!
Tuy lúc ấy không biết Thất Tâm Long Châu ở địa phương nào, nhưng Nhiếp Vân đã sớm làm ra kế hoạch.
- Còn có 19m... Chỉ cần có thể ở trong phạm vi 5m, ta liền có thể khống chế Tinh Cung ở dưới tình huống tất cả mọi người không phát hiện được trộm đi đồ vật... Sau đó bỏ trốn mất dạng...
Bằng vào thực lực của Nhiếp Vân bây giờ, chỉ cần ở trong năm mét, dù không mượn ngoại vật, hắn cũng có thể trộm đi, mà không làm cho ai chú ý.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, tất cả mọi người không chú ý nơi này!
Nếu mỗi người đều tập trung chú ý, thì làm sao cũng không cách nào thành công.
- 18m...
- 17m...
Khống chế Tinh Cung chậm chạp tới gần, tâm tình của Nhiếp Vân có chút kích động.
Ở trước mặt mọi người ăn trộm, so với ăn cắp bảo bối ở trong Nạp Vật đan điền áp lực còn muốn lớn hơn, nếu như có thể thành công, thiên phú Thần Thâu tuyệt đối có thể tấn cấp!
- 10m!
Tiếp cận!
Trong nháy mắt, chỉ còn kém không đến 10m!
Chỉ cần cố gắng thoáng một phát, hoàn toàn có thể trộm được Thất Tâm Long Châu, tìm cơ hội đào tẩu.
Ầm ầm!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân âm thầm cao hứng, đột nhiên toàn bộ cung điện bị một cổ khí tức cực lớn bao phủ, tất cả mọi người lập tức dừng lại, đại điện lặng ngắt như tờ.
- Cung nghênh Thanh Long Hoàng!
Nương theo thanh âm không biết ai hô lên, một thân ảnh cao lớn đột ngột xuất hiện ở trên vương tọa.
Cái thân ảnh này cao chừng bảy tám mét, bàn tay bàn chân đều rất lớn, tuy là hình người, lại mang theo lực lượng cùng uy nghiêm chỉ Long tộc mới có, để cho người xem xét liền sinh lòng sợ hãi.
Thanh Long Hoàng!
Thanh Long Hoàng rõ ràng ở lúc này xuất hiện!
Hiện tại Tinh Cung biến hóa hơi bụi, cách cường giả Tiên Quân cảnh kia chỉ không đến 10m!
- Hôm nay là thọ yến của ta, các vị tới chúc mừng, ta cực kỳ cao hứng!
Ầm ầm!
Thanh âm như sấm rền vang lên, Long Hoàng ở trên vương tọa khẽ vẫy tay, uy áp diệt hết, không khí nổ vang, để cho hào khí áp lực biến mất.
- Chúc mừng Long Hoàng thiên thu muôn đời, vĩnh viễn chưởng quản Ma giới!
Phía dưới rất nhiều đại thần, tướng quân đồng thời chúc mừng, nghe thoại ngữ chỉnh tề của bọn hắn, xem ra thường xuyên nói như vậy, không biết luyện bao lâu.
- Đều ngồi xuống đi, có người ý định ở trên thọ yến của ta quấy rối, cho nên, trước khi yến hội bắt đầu, ta phải xử lý một ít việc nhỏ...
Thanh âm của Thanh Long Hoàng nổ vang, lời còn chưa dứt, con mắt đột nhiên rơi xuống, nhìn về phía Nhiếp Vân ẩn thân.
Trái tim của Nhiếp Vân mạnh mẽ co lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.