Vô Tận Đan Điền

Chương 1712: Giết toàn bộ




Tay phải thiếu niên cầm đồ vật, bày tay trái nhẹ nhàng vuốt ve, mọi người nhìn thấy liền hít khí lạnh, toàn thân chấn động.
Bởi vì trong tay của hắn đang cầm một con Thanh Long!
Ma giới Thanh Long Hoàng!
- Tu... La vương?
Đầu óc mọi người như nổ tung.
- Không sai, nhiều năm không ra ngoài như vậy nhưng vẫn có người nhận ra nha.
Nhiếp Đồng cười nhẹ tiến lên như thuấn di, hắn đi vài bước tới trước mặt mọi người.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy động tác của hắn, sắc mặt mọi người thay đổi, cả đám run rẩy như cầy sấy.
Đối mặt với thiên đạo sư Thai Lăng Nguyệt cũng không làm bọn họ sợ hãi, đối mặt Nhiếp Vân sát phạt quả quyết chỉ làm bọn họ bỏ chạy, hơn nữa một lòng muốn báo thù, đối mặt với thiếu niên gầy yếu trước mặt bọn họ không có nửa điểm tâm lý phản kháng, vẻ mặt tái nhợt, toàn thân căng cứng.
Tu La Vương!
Hung nhân tuyệt thế hủy diệt thời kỳ thượng cổ, vô số cường giả tới chiến đấu nhưng không tháng, là nhân vật siêu cấp đáng sợ tới cực điểm!
Ngay cả đám người Đà Sơn Phật Tổ với gương mặt biến thành khó coi, hắn chắp tay trước ngực sau đó hai tay không tự chủ run rẩy.
Người có tên cây có bóng, danh khí Tu La Vương thật sự quá lớn, đã lớn tới mức làm bọn họ cảm thấy khủng bố.
- Không làm gì, chỉ muốn thương nghị với các ngươi một chuyện!
Nhiếp Đồng tiếp tục vuốt ve Thanh Long Hoàng, yêu sủng bị vuốt ve nhưng toàn thân lạnh run.
- Chuyện gì?
- Ah, rất đơn giản, ta muốn đi một nơi sâu trong hỗn độn, trước mắt thực lực còn chưa đủ, cần thôn phệ thân thể và linh hồn của các vị một chút, khi đó tu vi tiến thêm một bước, cho nên hi vọng các vị không nên keo kiệt.
Nhiếp Đồng vừa cười vừa nói, hắn như đang thương nghị chuyện bình thường.
- Thôn phệ thân thể và linh hồn?
- Như vậy chẳng phải chúng ta đều chết?
- Ngươi muốn giết chết chúng ta?
Nghe nói như thế, mọi người rốt cục hiểu ra.
- Ha ha, đúng thế, ta muốn giết chết các ngươi, hi vọng không nên phản kháng, cám ơn hợp tác!
Nhiếp Đồng nói chuyện phiêu hốt giống như vọng về từ địa ngục, cũng có vẽ như đang nói đùa, nó không mang theo chút lực lượng nào khác.
Lời nói không có chút lực lượng kia lọt vào trong tai mọi người lại làm bọn họ có cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh sắc mặt tái nhợt.
Tu La Vương muốn giết bọn họ?
- Không thể ngồi chờ chết, Tu La Vương, người khác sợ ngươi, lão tử không sợ, ta liều với ngươi.
Đột nhiên trong đám người có một lão tổ rống to, một tia lãnh ý xuất hiện, hắn đánh một quyền về phía Nhiếp Đồng.
Hắn động thủ, những người khác chỉ đứng quan sát, dường như muốn biết thực lực của Tu La Vương.
Nhìn thấy cảnh tượng này Nhiếp Đồng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, bàn tay vuốt ve Thanh Long Hoàng giơ lên và điểm về phía trước.
Oanh!
Lão tổ này không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã phồng lên, trực tiếp nổ thành tro bụi.
Hô!
Lực lượng phát ra bị Nhiếp Đồng há miệng nuốt vào.
Trong mắt Tu La, tu luyện giả nhân loại giống như hoa màu, ăn tươi có thể trợ giúp bọn chúng gia tăng thực lực, chính bởi vì như thế cho nên bọn chúng không kiêng nể gì.
- Cái gì?
- Độc Cô lão tổ không tiếp được nửa chiêu đã bị đánh chết.
- Đây là thực lực gì?
Nhìn tất cả vào trong mắt, mọi người có cảm giác điên, đều là siêu cấp cường giả đứng ở đỉnh phong Linh giới, lúc này mặt như màu đất.
Loại thực lực này đã vượt qua bọn họ tưởng tượng.
- Trốn!
Trong đám người có một lão giả thét lên kinh hãi, hắn xoay người rời đi, không tới một phần ngàn hô hấp đã thoát đi hàng tỷ dặm.
- Nếu ngươi gấp như thế, ta chỉ có thể giết ngươi trước.
Nhiếp Đồng cười khẽ, hắn vươn tay điểm về phía trước.
Phần phật!
Một đạo hào quang xuyên qua không gian đánh vào người lão giả, lão giả nổ thành thịt nát, toàn bộ lực lượng trong người bị Nhiếp Đồng thôn phệ.
- Tu La Vương, ta từ hôm nay trở đi nguyện ý làm thuộc hạ trung thành của ngươi, làm chó của ngươi, đừng giết ta.
Trốn không thoát, chiến không thắng, hào khí nặng nề làm các lão tổ thở không ra hơi, lúc này vội vàng quỳ xuống.
Đối mặt với đối thủ không thể chiến thắng, lại không muốn chết, cho dù là cường giả cũng phải cúi đầu.
- Làm chó của ta? Ta không cần chó, ta chỉ cần lực lượng.
Nhiếp Đồng điểm một chỉ vào người này.
Bành!
Nổ tung, lực lượng bị hắn thôn phệ.
Liên tục giết ba người, lúc này các lão tổ còn lại biết rõ đối phương đáng sợ, bọn họ xiết chặc nắm đấm nhưng không có lực chống cự.
Quát tháo thiên địa lục đạo, Tu La Vương làm cho thiên địa lục đạo cũng phải run rẩy, tuy hiện tại hắn chưa khôi phục lực lượng nhưng sức chiến đấu hắn bày ra làm cho bọn họ sợ hãi.
- Các vị, chúng ta phân tán ra khẳng định trốn không thoát, hôm nay liên hợp với nhau liều mạng với hắn.
- Không sai, dù sao cũng chết một lần, còn không bằng liều với hắn.
Cao thủ Nho môn rống to lên.
Hắn la lên đạt được nhiều người hưởng ứng, có thể tu luyện tới Tiên Quân không có người nào là người ngu, toàn bộ cũng biết, hiện tại không liên thủ phản kháng thì phải chết không nghi ngờ!
- A di đà phật, Tu La Vương thí chủ, Phật giới chúng ta không có thù hận gì với ngươi, lần trước thiên địa lục đạo tiến hành vây giết ngươi, Phật giới chúng ta cũng không có tham dự, có thể thả chúng ra rời đi hay không.
Đà Sơn Phật Tổ không giống như mọi người, hắn chậm rãi lên tiếng.
- Đà Sơn Phật Tổ, ngươi...
- Đáng giận...
Nghe được hắn nói như vậy, tất cả mọi người suýt phát điên.
Vốn bọn họ rất khó chiến thắng Tu La Vương nhưng mấy tên cao thủ Phật môn không tham gia, kết quả chia rẽ như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Muốn rời đi? Ách, không được nha, Bồ Đề Thụ của các ngươi bị ta lấy đi, dù sao cũng không bỏ qua cho ta, sớm muộn gì sẽ phải đánh một trận, nếu phải động thủ còn không bằng hiện tại giết các ngươi luôn.
Nhiếp Đồng cười, đôi mắt bắn ra kim quang đáng sợ, đột nhiên bàn tay lăng không đánh một trảo.
Ầm ầm!
Không gian trước mặt đột nhiên sụp đổ, bàn tay ma quỷ tấn công bốn Phật tổ Phật môn.
- Ngăn cản!
Bốn vị Phật tổ biến sắc, đồng thời hô to một tiếng, bọn họ vận dụng bảo bối ngăn cản nhưng lại bi ai phát hiện lực lượng trước mặt căn bản không được, bọn họ sa vào khí lưu hỗn độn, lực lượng mạnh hơn nữa cũng không làm được gì.
Bành!
Bành!
Bành!
Bành!
Bốn tiếng nổ vang lên liên tiếp, bốn đại phật tổ nổ thành thịt nát và bị Nhiếp Đồng thôn phệ.
- Đến phiên các ngươi!
Thấy hắn công kích bốn đại phật tổ, những người còn lại muốn liên thủ ra tay, Nhiếp Đồng cười lớn nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.