Vô Tận Đan Điền

Chương 1734: Thu phục Xi Vưu (2)




Nó bay xuống còn chưa chạm mặt đất, Xi Vưu thần thú lập tức dừng lại, toàn thân tỏa ra hào quang sáng ngời, một khôi giáp màu vàng xuất hiện bao phủ thân thể của nó.
Tạo hóa tiên khí, Xi Vưu Chiến Giáp!
Chiến giáp Bắc Đấu Tinh Quân năm đó luyện chế cho nó, có thể công có thể thủ, bằng vào uy lực thứ này cho nên nó giết vô số Tu La, lúc này biết rõ thiếu niên trước mắt không thể chiến thắng cho nên trực tiếp thi triển ra.
- Xi Vưu thần quyền!
Phủ thêm chiến giáp, khí chất của Xi Vưu thần thú biến hóa giống như gia tăng thêm lực lượng, như năng lượng thủy triều áp bách tới, lúc này sơn mạch chung quanh bị nghiền nát không còn tồn tại.
Phần phật!
Một quyền đánh ra.
Một quyền này còn mạnh hơn công kích của Nhiếp Vân vừa rồi, khí kình xoay tròn hình thành lỗ đen tấn công Nhiếp Vân, nó cũng lao thẳng về phía Nhiếp Vân.
- Không tệ!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân cũng không vận dụng Bắc Đẩu kiếm mà là vươn tay điểm về phía trước một cái.
Bành!
Lúc này long ảnh và lỗ đen va chạm với nhau một cái, một đạo ám kình bắn thẳng về phía Xi Vưu thần thú, bắn thẳng vào giữa ngực của nó.
PHỐC!
Máu tươi bắn tung tóe.
Thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, lại đánh Xi Vưu thần thú mang Xi Vưu Chiến Giáp bay ngược về phía sau, nó không thể ngăn cản một chi của Nhiếp Vân!
Dung hợp huyết mạch tiểu Long cho nên thực lực Nhiếp Vân gia tăng rất nhiều, đã vượt qua phạm trù nó có thể so sánh, thậm chí chỉ mạnh chứ không yếu hơn Bắc Đấu Tinh Quân năm đó.
- Đáng giận ah...
Thấy công kích mạnh nhất không ngăn cản nổi lực lượng của đối phương, Xi Vưu thần thú gào thét, nó không cam lòng nồng đậm.
- Làm yêu sủng của ta, thuần thú chi khí, bao phủ!
Không để ý tới nó gào thét, Nhiếp Vân bàn tay lớn một trảo, thuần thú chi khí hình thành bình chướng đem Xi Vưu thần thú bao phủ ở bên trong.
Bởi vì đã giải trừ quan hệ yêu sủng với Hắc Nham, Tiểu Phong, tiểu Hổ cho nên thuần thú đan điền của Nhiếp Vân hiện tại không có yêu sủng nào, lúc này thuần thú chi khí đột nhiên hàng lâm, trong không khí lập tức sinh ra uy áp làm Xi Vưu thần thú bị áp bách khó có thể chống cự.
- Cho dù ta chết cũng không làm yêu sủng của ngươi.
Xi Vưu thần thú có được kiêu ngạo của mình, nó tức giận kêu gào muốn tự bạo.
- Chết? Muốn chết nào có dễ dàng như vậy!
Biết rõ phục tùng yêu sủng phải làm nó biết lợi hại của mình, không thể nhân từ nương tay, Nhiếp Vân cau mày sau đó đưa ta đánh về phía trước
Rắc rắc rắc...
Xi Vưu thần thú vốn muốn tự bạo thân thể nhưng dừng lại, thân thể bị trói buộc không thể động đậy, toàn thân cứng ngắt.
- Làm yêu sủng của ta mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất, trở thành cường giả chân chính.
Thiên phú tiên âm sư và thiên phú cổ hoặc sư đồng thời vận chuyển, lời nói của Nhiếp Vân phiêu dật mang theo lực lượng hấp dẫn tâm thần.
Bản thân Xi Vưu thần thú cũng không phải đối thủ nên bị trấn áp triệt để, hơn nữa bị hai chủng thiên phú quán thâu vào người cho nên dần mất đi khả năng phản kháng.
- Chủ nhân!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nó quỳ xuống đất, thái độ cung kính.
Trải qua chiến đấu vất vả, rốt cuộc Nhiếp Vân cũng đánh Xi Vưu thần thú phục tùng triệt để, biến thành yêu sủng của mình.
- Ngươi trở thành yêu sủng của ta, như vậy cũng nên biết rõ thân phận của ta.
Tinh thần khẽ động, Bắc Đẩu kiếm và Tháp Chủ Ấn đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay, chúng xoay tròn như sao trời vờn quanh ánh trăng.
- Tháp Chủ Ấn, Bắc Đẩu kiếm, chủ nhân là người nối nghiệp của lão tháp chủ?
Xi Vưu thần thú mở to mắt.
- Không sai!
Nhiếp Vân cười nói.
- Thì ra là thế, chủ nhân vừa rồi cứ mang chúng ra, như vậy đâu cần lấy thân mạo hiểm...
Thái độ Xi Vưu thần thú cung kính.
- Nếu như ta ngay từ đầu ta lấy ra, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện thần phục như bây giờ sao?
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Việc này...
Xi Vưu thần thú im lặng.
Nếu như vừa rồi đối phương không sử dụng thực lực bạo lực đánh nó thần phục, ngay từ đầu đã mượn Bắc Đẩu kiếm và Tháp Chủ Ấn làm hắn thần phục cũng chỉ là xem mặt mũi của lão chủ nhân mà thôi, sâu trong nội tâm sẽ không xem là đúng.
Bây giờ biết thực lực của chủ nhân, biết rõ đối phương tùy thời có thể đánh chết nó, hắn triệt để bái phục từ nội tâm cho nên không có tâm tư khác.
- Được rồi, đây là mộc sinh chi khí, nhanh chữa trị thương thế trên người, lúc này theo ta quay về Khu Tu Tháp thôi!
- Vừa rồi Lộc Kiền không có nói sai, Tu La Vương thật phục sinh, chẳng biết sẽ đánh tới lúc nào.
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Vâng, chủ nhân!
Xi Vưu thần thú gật đầu.
- Ngươi vào Bắc Đẩu tinh cung đi, chờ ta triệu hoán ngươi lại xuất hiện!
Bàn tay Nhiếp Vân đánh một trảo, hắn thu Xi Vưu thần thú vào trong Bắc Đẩu tinh cung.
Hô!
Lực lượng huyết mạch tiểu Long lúc này rút đi.
- Thế nào lão đại, thực lực của ta không tệ chứ?
Lúc này bên tai nghe tiếng nói của tiểu Long vang lên.
- Lợi hại!
Nhiếp Vân vui vẻ trả lời.
Nếu vừa rồi không dùng lực lượng của tiểu Long, muốn thu phục Xi Vưu thần thú chẳng khác gì nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Mà lúc này nhẹ nhõm như thế, nói rõ lực lượng của tiểu Long đã khôi phục tới cảnh giới làm cho người ta nghe mà nổi da gà khắp người.
- Tiểu Long, nói thật cho ta biết, năm đó ngươi và Tu La Vương chiến đấu, thực lực Tu La Vương so với ngươi thì thế nào?
Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng hỏi thăm.
Cho tới nay hắn chỉ nghe nói Tu La Vương đáng sợ như thế nào, hắn không hiểu thực lực chân chính của đối phương.
Không biết làm sao vượt qua? Như vậy làm sao chia lìa đệ đệ và Tu La Vương?
- Tu La Vương... Thực lực của hắn thâm bất khả trắc, thực lực của ta bây giờ còn không có khôi phục đến đỉnh phong, nếu so với Tu La Vương năm đó, một trên trời một dưới đất, một là thần long một là con sâu cái kiến, mà ta chính là thứ hai.
Tiểu Long không còn vui vẻ nữa, vẻ mặt ngưng trọng.
- Thần long, con sâu cái kiến?
Nhiếp Vân líu lưỡi.
- Ngươi đừng không tin, nếu Tu La Vương không đáng sợ như vậy làm sao có thể để thiên địa lục đạo lâm vào khủng hoảng? Ta thời kỳ toàn thịnh đấu với hắn, hắn đã không phải trạng thái mạnh nhất, thực lực trăm không còn một, dù là như thế vẫn phải liều tới mức hình thần câu diệt, ngươi nói hắn mạnh hay không?
Nói đến đây tiểu Long dừng một chút.
- Lão đại, không phải vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn không nên chiến đấu với Tu La Vương, gia hỏa này cực kỳ đáng sợ, chỉ có giao thủ chân chính mới cảm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.