Vô Tận Đan Điền

Chương 1744: Huynh đệ tương kiến (Hạ) (2)




Nhưng thế giới hồn thiên ở đâu? Ám Ma chi tâm là vật gì? Hắn hiện tại không biết gì cả.
- Đi về hỏi Nguyệt Nhi, nàng sẽ biết!
Đạm Thai Lăng Nguyệt thân là thiên đạo sư, nàng biết rõ ràng tất cả các nơi trong thiên địa lục đạo, mình chưa từng nghe nói qua thế giới hồn thiên, nàng khẳng định biết rõ.
Vèo!
Đã nhìn rõ thực lực của Tu La Vương, Nhiếp Vân có cảm giác nặng nề, biết rõ hắn còn có một con đường thật dài phải đi phía trước, lúc này không thể ngừng lại, thắn lập tức bay vào trong Khu Tu Tháp.
Hắn nhanh chóng quay về Khu Tu Tháp.
Đám người tiểu Long, Xi Vưu lão tổ nhìn thấy hắn bình an quay về thì thở ra một hơi.
Tu La Vương hung danh quá mạnh, đi một mình với hắn quá nguy hiểm, bọn họ lúc này vẫn lo lắng vì Nhiếp Vân không thôi.
Đã ngồi lên vị trí tháp chủ Khu Tu Tháp, Nhiếp Vân gọi tám đại Thái Thượng trưởng lão và rất nhiều trưởng lão khác tới, hội tụ tại tầng cao nhất của Khu Tu Tháp.
Nơi này treo trong hỗn độn, tự thành không gian, chung quanh tỏa ra hào quang bảy màu, cả đại điện tỏa sáng rực rỡ.
- Chắc hẳn mọi người cũng nhìn thấy chuyện hôm nay, Tu La Vương chẳng những lại vào Linh giới, thực lực đã khôi phục không ít, ít nhất tất cả các vị ngồi nơi đây không ai là đối thủ của hắn.
Ngồi trên chủ vị, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Chuyện này không cần hắn nói, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, lúc này nghe hắn hỏi liền có cảm giác nặng nề.
Nếu như đang ngồi các vị có người có thể đủ chiến thắng Tu La Vương lời nói, khẳng định đã sớm động thủ, tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn xem tháp chủ theo hắn mà đi mà thờ ơ.
- Xích Phong Thái Thượng trưởng lão, nói quyết định lúc trước của các ngươi ra đi.
Nhìn thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, nội tâm mọi người như có hòn đá đè nặng vào tim, Nhiếp Vân nói.
Tu La Vương là tâm bệnh của thiên địa lục đạo, không ai có biện pháp gì cả, không riêng Khu Tu Tháp xuất hiện loại cục diện này, bất cứ thế lực nào đụng vào cũng không có biện pháp.
- Chúng ta quyết định?
Xích Phong trưởng lão sững sờ.
- Các ngươi liều mạng lập Lộc Kiền thành tháp chủ, khẳng định có ý nghĩ của mình, cũng nên nói ra đi, mặc kệ phương pháp gì, chỉ cần có thể đối phó Tu La Vương cũng có thể cân nhắc.
Nhiếp Vân nói.
Tu La Vương tiến tới làm sức ép của hắn càng ngày càng nặng, chỉ cần có thể cứu đệ đệ ra, đánh thắng Tu La Vương, biện pháp gì cũng có thể phổ biến.
- Việc này...
Thấy hắn nói trực tiếp như vậy, Xích Phong trưởng lão do dự và nói:
- Ý kiến của ta muốn đối phó Tu La Vương, đầu tiên cần hợp nhất lục đạo, chúng ta biến thiên địa lục đạo thành một thể thống nhất, do bản thân chúng ta làm chủ mới có thể tập hợp lực lượng...
- Không tốt!
Nghe được hắn nói như thế, Nhiếp Vân trực tiếp bác bỏ.
Thiên địa lục đạo, đạo, nho, ma, yêu nhân, linh, phật đều có văn hóa của mình và quyền lợi to lớn, cưỡng ép xác nhập chỉ làm thiên địa lục đạo sớm lâm vào hỗn loạn, tự giết lẫn nhau!
Hơn nữa làm như vậy còn mang tới khủng hoảng to lớn, gây chuyện không tốt, không cần Tu La Vương ra tay, bản thân thiên địa lục dạo đã diệt vong vì việc này.
- Thỉnh tháp chủ hãy nghe ta nói hết, kỳ thật ta cũng không phải dã tâm gia muốn khống chế thiên địa lục đạo, sở dĩ có quyết định này là có căn cứ.
Thấy hắn trực tiếp bác bỏ, Xích Phong trưởng lão vội nói.
- Căn cứ? Nói nghe một chút!
Nhiếp Vân cau mày nói.
- Thật ra là như vậy, chúng ta cũng biết Tu La Vương đến từ hỗn độn nhưng ai biết hắn tới từ nơi nào? Hỗn độn rộng lớn bao la bát ngát, vô biên vô hạn, có thể sinh ra vô số thần thú, khó bảo toàn Tu La Vương chính là một loại thần thú, ta suy nghĩ, nếu như thiên địa lục đạo chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, tra xét rõ căn nguyên của Tu La Vương, có lẽ có thể tìm được dấu vết để lại, tìm được nhược điểm của hắn và đánh chết.
Xích Phong trưởng lão vội nói.
- Thần thú? Căn nguyên của Tu La Vương?
Ngón tay Nhiếp Vân điểm lên mặt ghế, hắn cau mày suy nghĩ.
Không thể không nói suy nghĩ của Xích Phong Thái Thượng trưởng lão không sai, hắn từ hỗn độn đi vào thiên địa lục đạo, không có phương hướng, thời gian và không gian, trong tình huống không có mục tiêu mà đi tìm căn nguyên của Tu La Vương chính là người điên nói mộng.
Hơn nữa chuyện này hao phí thời gian dài, gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Suy nghĩ không tệ, hỗn độn lung tung không chịu nổi, ngươi có suy nghĩ như vậy, ngươi biết Tu La Vương cụ thể tới từ nơi nào không?
Xoa xoa mi tâm, Nhiếp Vân hỏi.
- Ta... Ta ngược lại không biết, năm đó Bắc Đấu Tinh Quân tổ tiên đã từng có suy nghĩ này, còn ý định làm ra tạo hóa tiên khí cường đại nhất tiến vào hỗn độn ngao du, tìm kiếm căn nguyên của Tu La Vương nhưng không thành công, Tu La Vương đã bắt đầu động thủ, kết quả không thể làm gì!
Xích Phong Thái Thượng trưởng lão thở dài.
- Bắc Đấu Tinh Quân có suy nghĩ như thế? Chế tạo tạo hóa tiên khí cường đại nhất?
Nhiếp Vân nháy mắt mấy cái, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện và sững sờ.
Trước kia lúc mở Thiên Cơ điện trong Bắc Đẩu tinh cung đã từng nhìn thấy một ít tạo hóa tiên khí bán thành phẩm, căn cứ Tinh Quân lưu lại di ngôn, hắn tốn hao thời gian mười vạn năm chu du chư thiên sưu tập bảo vật ý định chế tạo một kiện binh khí siêu việt tạo hóa tiên khí!
Cuối cùng bởi vì Tu La Vương tấn công nên không thành công, chẳng lẽ Xích Phong nói là chuyện này?
Lúc trước nhìn thấy những vật này, chỉ cảm thấy Bắc Đấu Tinh Quân có chút quá mức tự đại, không biết tự lượng sức mình, làm chuyện không có khả năng hoàn thành, hiện tại xem ra có ẩn tình khác.
- Cho dù chế tạo tạo hóa tiên khí cường đại nhất thì có liên quan gì tới nhất thống thiên địa lục đạo?
Nhiếp Vân hỏi.
- Muốn hoàn thành bảo vật này, căn cứ năm đó Bắc Đẩu tổ tiên lưu lại nhật ký cần rất nhiều tài liệu, hơn nữa mỗi một kiện đều là bảo bối trân quý nhất trong thiên địa lục đạo, dùng Phật giới làm thí dụ, cần Bồ Đề Thụ của bọn chúng!
- Dùng Linh giới mà nói, cần Thiên Đạo Sơn... Dù sao cần chính là bảo vật trân quý nhất của mỗi giới, đối phương không có khả năng lấy ra!
- Chỉ có thực hiện đại nhất thống mới có thể chính thức hoàn thành chuyện này!
Xích Phong trưởng lão lắc đầu thở dài.
- Bồ Đề Thụ, Thiên Đạo Sơn...
Nhiếp Vân tắc luỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.