Vô Tận Đan Điền

Chương 1804: Thành thị phủ đầy bụi trăm triệu năm (2)




Rất nhiều trí nhớ hắn đã quên hết, nhưng chiến đấu cùng Tu La Vương vẫn có thể nhớ rõ, nếu không phải đối phương sớm trọng thương, làm sao có thể bị hắn giết chết, dù vậy, Tu La Vương vẫn thi triển được bí thuật, để cho hai người đồng quy vu tận.
- Năm đó Đạo giới Chi Chủ tế tự chúng sinh, cũng không chịu nổi cắn trả thần hồn câu diệt, chính bởi vì như thế, Đạo giới mới được bảo tồn, phảng phất như phong ấn, toàn bộ thế giới ngoại trừ thông đạo của Hộ Tiên Tông, thì không có biện pháp liên hệ ngoại giới, trong đó thành thị, các loại vật phẩm bảo tồn cực kỳ nguyên vẹn, tựa như trăm triệu năm trước, nhưng lại không thể đụng vào, bởi vì một khi nhiễm khí tức sinh linh, trăm triệu năm thời gian sẽ đột nhiên tiêu tán, triệt để hóa thành tro bụi!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cảm thán.
- Bởi vì không có sinh linh qua lại, trăm triệu năm thời gian như cứng lại... Thiên Địa huyền ảo thật đúng là để cho người khó hiểu!
Nhiếp Vân hiểu được, vẻ mặt cảm khái.
Tuy Đạo giới giống như ngoại giới, đã qua trăm triệu năm, nhưng bởi vì không có khí tức từ bên ngoài đến quấy nhiễu, tạo thành một thế giới bịt kín, loại tình huống này, các loại vật phẩm đều bảo tồn cực kỳ nguyên vẹn, không hư hao chút nào, bất quá một khi nhiễm khí tức sinh linh lại bất đồng, tương đương với điểm thăng bằng xuất hiện sai lầm, vô số thời gian sẽ lần nữa gia trì, để cho nó lập tức tiêu tán.
- Ngươi đã tới Đạo giới, đối với Đạo giới nên biết rất nhiều, có thể đoán ra Hỗn Độn kim lệnh có khả năng nhất xuất hiện ở địa phương nào hay không?
Cảm khái một câu, Nhiếp Vân đầu dứt bỏ tư tưởng lộn xộn trong.
- Hỗn Độn kim lệnh xuất hiện ở Đạo giới, nhất định là bởi vì thương cảm sinh linh Đạo giới toàn bộ mất đi, về phần sẽ ở địa phương nào, ta cũng suy đoán không ra, bất quá Hư Hoa Thành này có khả năng lớn nhất!
Đạm Đài Lăng Nguyệt trầm tư một lát, suy đoán nói.
- Là thành phố này? Ngươi có căn cứ gì?
Nhiếp Vân nghi hoặc.
Đạo giới thành thị như Hư Hoa Thành, không có một ngàn cũng có mấy trăm, nàng làm sao cảm thấy nơi này khả năng lớn nhất?
- Hư Hoa Thành là địa phương lúc trước Đạo giới Chi Chủ cùng Tu La Vương quyết chiến, cũng là trung tâm tế tự, chính bởi vì như thế, cái thành phố này mới có thể bảo tồn nguyên vẹn như vậy, nếu như Hỗn Độn kim lệnh thực tiến vào Đạo giới, ta cảm thấy thành phố này có khả năng lớn nhất!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nói ra phân tích của mình.
- Ân!
Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân cũng thấy cực kỳ có đạo lý.
- Đi, ta mang bọn ngươi đi tìm địa phương Đạo giới Chi Chủ cùng Tu La Vương chiến đấu, nhìn xem chỗ đó có thể có thu hoạch gì hay không!
Đạm Đài Lăng Nguyệt bay lên, thẳng tắp lao đi.
Nhiếp Vân cùng Tiểu Long theo sát phía sau.
Ba người một đường phi hành, vô số phòng ốc bay vút ở dưới chân, thẳng tắp phóng tới trung tâm thành thị.
Bay ước chừng gần nửa canh giờ, ba người cảm nhận được không đúng.
Y theo tốc độ của bọn hắn, thời gian dài như vậy, cho dù Đạo giới chỉ sợ cũng đi dạo được không sai biệt lắm, mà bây giờ rõ ràng còn không tới trung tâm thành thị, như trước phi hành ở trên phòng ốc, thành thị không có lớn như vậy a!
- Trước đi xuống xem một chút!
Nhiếp Vân biết chắc gặp vấn đề, lại tiếp tục bay đi là không có tác dụng, vĩnh viễn đến không được cuối cùng, lúc này phân phó một tiếng, từ không trung rơi xuống.
Một lần nữa rơi xuống, Nhiếp Vân nhìn chung quanh.
- Đây là... Đây là địa phương vừa rồi chúng ta đến! Cả buổi cũng không có bay ra ngoài?
Đột nhiên, Tiểu Long rống to một tiếng.
Nhìn phương hướng hắn chỉ, Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hắn đứng ở trước mặt một cửa hàng, đồ vật trong tiệm toàn bộ biến thành tro bụi.
Đúng là địa phương vừa rồi hắn lấy cung!
Cái này... Làm sao có thể?
Tam đại cường giả trình độ cao nhất của Thiên Địa lục đạo phi hành cả buổi, rõ ràng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, nói ra sẽ không có người tin tưởng a!
- Quả nhiên là địa phương lúc vừa vào...
Không để ý tới Tiểu Long kêu to, Nhiếp Vân lần nữa nhìn quanh, nhìn một hồi, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng khó coi.
Hắn nói không sai, đây thật là địa phương bọn hắn mới vừa tiến vào Hư Hoa Thành, ba người bay thời gian dài như vậy, rõ ràng không có bay khỏi nguyên điểm!
Nếu chỉ như vậy còn thôi, nhưng bằng vào thực lực của ba người, rõ ràng không có phát hiện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhiếp Vân rùng mình, tựa như một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu trút xuống, thẳng đến gan bàn chân.
Tuy trên phân biệt phương hướng, thân thể Xích Thiên cảnh không có chút tác dụng nào, nhưng thân là kẻ có được thiên phú thứ nhất, rất nhiều thiên phú gia thân, lại có Thiên Đạo sư Đạm Đài Lăng Nguyệt, Thượng Cổ đệ nhất cao thủ Tiểu Long...
Rõ ràng cái gì cũng không phát hiện!
Cái này quá quái dị a!
Thành thị phủ đầy bụi trăm triệu năm, các loại đồ vật hoàn hảo không tổn hao gì còn có thể nói qua, nhưng bọn hắn phi hành thời gian dài như vậy, cái gì cũng không có phát giác, thẳng đến trở lại mặt đất mới có chỗ hiểu rõ, thật sự là để cho người khó mà tin được!
- Chẳng lẽ là quỷ đánh tường, chúng ta một mực xoay quanh, lần nữa quay lại nguyên điểm?
Tiểu Long nói.
Quỷ đánh tường là người bình thường đi đường ban đêm, phân không rõ phương hướng, dưới sự dẫn dắt của ảo cảnh hoặc ảo giác, xoay quanh tại nguyên chỗ, mà không thể tiến lên, loại tình huống này, hoặc là trong lúc vô tình xúc động trận pháp đặc thù, hoặc là bị ảo giác dẫn dắt, không cách nào tự kềm chế.
- Không phải quỷ đánh tường!
Nhiếp Vân trực tiếp phủ nhận.
Thực lực của ba người bọn họ, trận pháp càng lợi hại chỉ sợ cũng trói không được, hơn nữa hắn thân là Ảo Cảnh sư, chung quanh có ảo cảnh hay không, tuyệt đối liếc liền nhìn ra, sẽ không đến bây giờ còn không phát hiện.
- Ta cũng cảm thấy không phải quỷ đánh tường!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng nói ra cảm thụ.
Đã có hai người này hoàn toàn xác nhận, Tiểu Long không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt nhăn nhó đáng thương.
- Vậy đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nếu như qua lại xoay quanh, ta nên biết a!
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi lên xem một chút!
Nhiếp Vân thả người bay lên, trở lại trên không thành thị.
Lần nữa bay lên, cảnh vật như trước mắt. Phi hành mà nói, như trước cảm giác không ngừng tiến lên, phòng ốc dưới chân không ngừng biến mất, cúi đầu nhìn lại, Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng Tiểu Long quả nhiên biến mất không thấy, giống như bị xa xa lắc ở sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.