Vô Tận Đan Điền

Chương 1819: Nhiếp Vân trọng thương (1)




- Bất quá, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có thể tiếp được chiêu số này của ta hay không!
Hét lên một tiếng, khí thế trên người Khâu Thánh Tôn Giả càng mạnh, bên ngoài thân phát ra tầng tầng Huyết Quang.
- Lại là huyết tế? Ngươi... không muốn sống nữa sao?
Chứng kiến cử động của hắn, da đầu Nhiếp Vân tê dại, không khỏi hô.
Huyết tế tương tự Huyết Độn thuật, đều là tu sĩ ở dưới tình huống không thể kháng cự, lợi dụng tiêu hao sinh mệnh lực, tuổi thọ, trả giá nhất định đổi lấy lực lượng.
Loại lực lượng này cuồng mãnh không bị khống chế, so với công kích mạnh nhất của mình còn muốn mạnh hơn mấy lần, bất quá giống như pháo hoa, chỉ có thể phóng thích trong thời gian ngắn, thi triển qua, nếu như vẫn không thể đánh chết đối thủ, liền lập tức lâm vào suy yếu, không có kỳ ngộ đặc thù là rất khó khôi phục.
Mới cùng Khâu Thánh Tôn Giả chiến đấu mấy chiêu, đối phương thi triển Huyết Độn thuật, lại thi triển huyết tế... Theo Nhiếp Vân, đây quả thực là tiết tấu không muốn sống!
Đường đường thế giới Chi Chủ, trực tiếp dùng tuyệt chiêu cường đại như thế, không khỏi quá độc ác a!
Nhưng đổi một góc độ xem xét, đây không phải tàn nhẫn, mà là sáng suốt.
Cho dù hắn cầm Hỗn Độn kỳ bảo trong tay, lại có thân thể nửa người nửa Tu La, thực lực tăng nhiều, nhưng muốn hơn Nhiếp Vân là không có khả năng.
Chờ lực lượng của hắn càng tiêu hao càng nhiều, không có hi vọng chiến thắng đối thủ, còn không bằng thừa dịp thời điểm thực lực hùng hậu nhất thi triển huyết tế!
Như vậy có thể chiến thắng Nhiếp Vân xác xuất thành công càng lớn!
Không thể không nói, Khâu Thánh Tôn Giả đích thật là người quyết đoán, muốn làm liền làm, không có dây dưa dài dòng chút nào.
Ầm ầm!
Nương theo Huyết Quang trên người Khâu Thánh Tôn Giả càng ngày càng thịnh, khí thế của hắn cũng càng ngày càng mạnh, không gian chung quanh ở dưới lực lượng cường đại trùng kích, xuất hiện vặn vẹo.
Đánh nát không gian dễ dàng, để cho nó vặn vẹo rất khó, không có động tác, chỉ bằng vào lực lượng trùng kích lại để cho không gian vặn vẹo, Khâu Thánh Tôn Giả sau khi huyết tế thực lực đâu chỉ tăng lên gấp đôi.
- Đúng vậy, đúng là huyết tế, có thể làm cho ta thi triển huyết tế, cho dù ngươi chết, cũng đáng được kiêu ngạo rồi!
Hí dài một tiếng, âm thanh của Khâu Thánh Tôn Giả như tiếng sấm, thước dài lần nữa kéo ra, mũi thước mang theo lực lượng sinh diệt, ầm ầm bắn tới.
Đối mặt uy lực như thế, Nhiếp Vân không dám khinh thị, dưới tình thế cấp bách đành phải tránh né.
Phượng Hoàng chi dực triển khai, toàn thân kim lân rậm rạp, thiên phú Thiên Hành sư nhanh chóng vận chuyển, dưới chân khẽ động tránh thoát công kích trực tiếp nhất.
- Chạy đi đâu!
Khâu Thánh Tôn Giả tốn hao một cái giá lớn như thế, làm sao có thể để cho Nhiếp Vân tránh né, cánh tay bắn ra, thước hóa thành vô số mũi nhọn, phong bế tất cả đường lui.
Nhìn bộ dạng của hắn, mặc kệ Nhiếp Vân trốn hay không trốn, đều bị đánh trúng, khó có thể trốn tránh.
- Bắc Đẩu kiếm, Hàn Băng kiếm!
Nhiếp Vân biết rõ tránh cũng không thể tránh, hai hàng lông mày nhíu lại, tay trái Hàn Băng kiếm, tay phải Bắc Đẩu kiếm, song kiếm giao nhau, đồng thời thi triển ra Nhất Kiếm Tru Thiên.
Hai Tạo Hóa Tiên Khí đồng thời hình thành kiếm chiêu, hội tụ chung một chỗ, cùng thước của Khâu Thánh Tôn Giả va chạm.
Bành!
Nhiếp Vân chấn động toàn thân, hai tay vỡ tan, ngực ngòn ngọt, bay rớt ra ngoài.
Ngạnh bính với Khâu Thánh Tôn Giả, hắn rơi xuống hạ phong.
- Chết cho ta!
Một chiêu đắc thủ, hai mắt Khâu Thánh Tôn Giả nhíu lại, oanh một tiếng, thẳng tắp lao đến, lập tức đi tới trước mặt Nhiếp Vân, một thước quét ngang!
Tan vỡ, hủy diệt!
Khâu Thánh Tôn Giả vốn là nửa bước Xích Thiên cảnh, sau khi thiêu đốt máu huyết, thực lực bạo tăng, cho dù chiến đấu với Xích Thiên cảnh sơ kỳ cũng không rơi vào thế hạ phong, huống chi Nhiếp Vân!
Dưới cự xích, không gian hỗn loạn, xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, chỉ cần bị đánh trúng, cho dù thân thể Xích Thiên cảnh cũng không chịu nổi.
- Ngăn trở!
Lực lượng trong cơ thể Nhiếp Vân tuôn ra, một lần nữa hội tụ ra hai tay, dưới tình thế cấp bách, tế ra Tháp Chủ ấn ngăn cản.
Oanh!
Cự xích nện lên Tháp Chủ ấn, để lại một lạc ấn thật sâu, lực lượng như trước để cho ngực Nhiếp Vân khó chịu, phun ra một ngụm máu tươi.
Phần phật!
Nhiếp Vân trùng trùng điệp điệp ngã trên vách đá, sắc mặt trắng bệch.
Lúc tiến vào vách ngăn tương đối dễ dàng, đi ra ngoài lại phảng phất như tường đồng vách sắt, cốt cách đụng ở phía trên cũng muốn vỡ vụn.
Vèo!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân dán sát vào vách ngăn, thân thể mệt rã rời, đột nhiên một cây gai nhọn hoắt đột ngột từ vách ngăn đâm ra, trực tiếp xỏ xuyên qua hắn!
Lần này quá bất ngờ, bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng được, ngay cả Nhiếp Vân cũng sửng sờ, thân hình ầm ầm nổ tung.
May mắn hắn có được Bất Tử chi thân, nếu không, lần này đâm thủng, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dù như thế, thân thể cũng bị tổn thương thật lớn, Nguyên Khí tổn hao nhiều.
- Là ngươi?
Một lần nữa hội tụ thân hình, Nhiếp Vân thấy rõ chủ nhân công kích.
Đúng là Hỗn Độn kim lệnh vừa rồi trốn ở một bên xem cuộc chiến!
Thằng này chẳng biết lúc nào gia nhập vòng chiến, một kích trúng mục tiêu, đánh hắn trọng thương!
- Hắc hắc, là ta, thực lực của ngươi cường chút ít, đối với ta có uy hiếp, không có ý tứ, chỉ có trước giết ngươi!
Hỗn Độn kim lệnh lộ ra dáng tươi cười.
Nghe nói như thế, sắc mặt Nhiếp Vân càng chìm.
Từ điểm này có thể nhìn ra mưu trí của đối phương tuyệt không kém gì Nhân loại.
Thông qua chiến đấu mới vừa rồi, hắn đã nhìn ra Nhiếp Vân là thực lực mạnh nhất trong mọi người, chỉ cần đánh chết hắn, uy hiếp với hắn sẽ nhỏ hơn không ít, về phần Khâu Thánh Tôn Giả, hắn bây giờ thiêu đốt máu huyết, không lâu sau khí tức sẽ uể oải, không đáng để lo.
- Ha ha, Hỗn Độn kim lệnh làm rất tốt, hôm nay chúng ta liền liên thủ giết tiểu tử này!
Khâu Thánh Tôn Giả hiển nhiên cũng không nghĩ tới Hỗn Độn kim lệnh sẽ ra tay, bất quá hắn không ngốc, thời gian nháy con mắt liền minh bạch chuyện gì xảy ra, cười ha ha, đi vào sau lưng Nhiếp Vân, một người một lệnh liên thủ.
- Nói rất đúng, động thủ đi!
Sắc mặt của Hỗn Độn kim lệnh trầm xuống, trong mắt hiện lên một đạo lãnh ý không thể nhìn thấy, thét dài một tiếng, mạnh mẽ ra tay.
Hắn vừa ra tay, lực lượng không gian lập tức bị áp chế, Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân cứng ngắc, như lâm vào vũng bùn, muốn di động cũng cực kỳ khó khăn.
- Chết đi!
Ngay lúc đó, thước trong tay Khâu Thánh Tôn Giả lần nữa quét tới.
Lần này không có quá nhiều biến hóa, tất cả lực lượng tập trung ở một chỗ, càng hiển uy lực, thẳng tắp đánh tới hậu tâm của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.