Vô Tận Đan Điền

Chương 1852: Thiên Quân Thư Viện (1)




- Đây là cho Thanh Sơn Các các ngươi!
Nói xong liền đi theo sau Tử Cống.
Tử Cống đang đi về phía trước nhưng vụng trộm quan sát, nhìn thấy Tu Du Tẩu hào phóng như vậy, tùy tiện ném ra mấy vạn Thuần Linh Đan hoàn mỹ làm cảm tạ, nội tâm của hắn run rẩy.
Yến Lưu Tô là người quan sát chuyện này cũng không có hưng phấn gì cả, ngược lại thở ra một hơi.
Trước mắt Lưu Nghị đối mặt áp lực Tử Cống Tiên Quân vẫn có thể cười nói tự nhiên, khẳng định cũng là cường giả Tiên Quân, may mắn Thanh Sơn Các bọn họ không có lỗ mãng, bằng không hiện tại đã sớm biến thành phế tích.
- Tầng thứ của bọn họ không phải chúng ta có thể tiếp xúc, trở về lập tức bẩm báo thúc thúc, bảo hắn đừng để đám trưởng lão ngu xuẩn kia tham gia quản sự, bằng không chết còn không biết chết như thế nào.
Sau khi thu Thuần Linh Đan hoàn mỹ vào đan điền, Yến Lưu Tô thở ra một hơi, nội tâm nhớ tới một chuyện và ánh mắt đầy kiên định.
Quân thành, địa phương trọng yếu của Nho giới, là nơi đại nhân vật chơi với nhau, cho dù cường giả Vương Tiên có thể xưng vương xưng bá ở nơi khác, ở chỗ này cũng phải nằm xuống, bởi vì nói không chừng ngươi đụng phải cường giả Tiên Quân, chết cũng không biết chết như thế nào.
Cho nên sinh hoạt trong Quân thành phải ít xuất hiện và nên ít xuất hiện, hiểu ra việc này, Yến Lưu Tô nhẹ nhàng rời khỏi bán đấu giá, sợ quấy rầy người khác chọc tai bay vạ gió.
Hai người Nhiếp Vân không biết tâm tính của nàng biến hóa, lúc này đang theo sau lưng Tử Cống đi vào một đại điện.
Trong điện đã có mấy người đứng, thấy Tử Cống tiến đến liền vội vàng khom người.
- Những người này đều là đệ tử Khâu Thánh Tôn Giả, có năm người đều đạt tới cảnh giới Tiên Quân, đoán chừng Tử Cống vẫn không yên lòng thân phận của chúng ta, muốn dò xét!
Tu Du Tẩu cũng là người hiểu chuyện, hắn vuốt vuốt chòm râu, lặng lẽ truyền âm.
- Ân!
Nhiếp Vân làm sao không nhìn ra cơ chứ, nhẹ nhàng gật đầu, giả làm bộ dạng không làm gì cả, chỉ đi theo sau hắn, cất bước tiến vào trong đó.
Tu Du Tẩu đoán không sai, hai người mới vừa vào trong đại điện, Tử Cống xoay người lại, vẻ mặt vui vẻ.
- Đây là ngũ sư đệ Tử Hiếu của ta, năm đó từng hân hạnh đi qua Lưu gia, được chứng kiến bí kỹ của Lưu gia, Thanh Việt kiếm thuật!
- Hắn vẫn tự mình lục lọi, không biết đúng hay không, kính xin hai vị chỉ điểm một chút.
Tử Cống quay người ngồi lên chủ vị, trong tiếng cười, một thanh niên đi tới, cánh tay chấn động và trường kiếm bay lên cao, trường kiếm kêu vang và phát ra bóng kiếm.
Bóng kiếm này chỉ có hình mà không có ý, tuy nhìn uy lực không thấp nhưng có cảm giác chỉ tốt vẻ ngoài.
Rất rõ ràng là học trộm, cũng không phải truyền thụ chính tông.
- Huyền Nhi, ngươi đùa nghịch Thanh Việt kiếm pháp một chút, để mấy vị đại nhân nhìn xem.
Tu Du Tẩu nhìn về phía Nhiếp Vân, mỉm cười.
- Vâng!
Nhiếp Vân ngụy trang người tên là Lưu Huyền, hắn nào biết cái gì là bí kỹ Lưu gia, hắn bằng vào thiên phú võ đạo sư, thiên phú kiếm đạo sư cho nên nhìn một cái là biết phương pháp tu luyện của kiếm kỹ, thân thể nhảy vào trong tràng, hắn áp tu vi còn Vương Tiên cảnh, dùng chỉ làm kiếm và điểm vài cái.
Xì xì xì xì...
Động tác của hắn giống hệt Tử Hiếu nhưng kiếm khí tung hoành, còn không có ra tay khí thế đã thành, rất hiển nhiên đã luyện tới cảnh giới đại thành.
- Hảo kiếm pháp!
Nhìn thấy chiêu này, Tử Hiếu tán thưởng một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tử Cống lặng lẽ gật đầu.
Hắn xem ra có thể tu luyện kiếm pháp tới cảnh giới này nhất định là người Lưu gia không sai.
- Như thế nào, lúc này tin tưởng chưa? Chúng ta có phải người Lưu gia hay không?
Tu Du Tẩu đứng dậy, hất tay lên:
- Lưu gia chỉ còn lại hai người chúng ta kéo dài hơi tàn, sở dĩ mạo hiểm đi vào Quân thành chính là vì muốn gặp tận mặt Khâu Thánh, chính miệng hỏi hắn một câu, Lưu gia chúng ta cống hiến cho Nho giới không ít, chúng ta phạm tội gì mà bị diệt?
- Ha ha, Lưu lão gia tử không nên nóng tính lớn như thế, vừa rồi làm như vậy chỉ là cẩn thận mà thôi, Lưu gia các ngươi xuất hiện biến cố như thế cũng không phải ý của Khâu Thánh Tôn Giả, sư phụ đến bây giờ còn không biết...
Thấy vẻ mặt Tu Du Tẩu như thế, Tử Cống “xác nhận” thân phận, sắc mặt hắn không dễ nhìn, lắc đầu nói:
- Thực không dám đấu diếm, sư phụ lão nhân gia bị thương, lúc này đang bế quan, cũng không biết chuyện Lưu gia các ngươi, nếu như biết rõ, tuyệt đối không cho phép Tu La làm xằng làm bậy!
- Khâu Thánh Tôn Giả bị thương?
Lúc này Tu Du Tẩu giả vờ ngạc nhiên.
- Đúng vậy, tìm ngươi tới nói chuyện, thật ra muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có bao nhiêu Thuần Linh Đan hoàn mỹ... Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể giúp sư phụ ta khôi phục thương thế, ta dám cam đoan nhất định sẽ xử trí công bằng.
- Còn cho Lưu gia các ngươi một công đạo!
Tử Cống hỏi.
- Như vậy ah... Sau khi gia tộc bị diệt, tất cả Thuần Linh Đan đều nằm trên người ta, có lẽ đủ, không bằng như vậy, ngươi dẫn ta đi Thiên Quân Thư Viện, ta muốn đích thân gặp Khâu Thánh Tôn Giả, chỉ cần nhìn thấy hắn, ta sẽ cống hiến tất cả Thuần Linh Đan cho hắn, không gặp lão nhân gia thì ta bất lực.
Tu Du Tẩu lắc đầu.
- Việc này...
- Như thế nào, chẳng lẻ còn sợ ta gây bất lợi với Tôn Giả? Cho dù ta muốn động thủ cũng phải có thực lực như vậy mới được.
Tu Du Tẩu khoát tay.
- Ách, đúng thế!
Tử Cống gật đầu.
Hắn biết rõ thực lực của Khâu Thánh Tôn Giả cho nên vô cùng tin phục, mặc dù hiện tại bị thương, người trong thiên địa lục đạo muốn thắng hắn không nhiều hơn một bàn tay, mà mấy người đó không có Lưu Nghị.
- Đúng thế, ta còn từ Khu Tu Tháp đạt được mộc sinh chi khí, nếu như ngươi dẫn ta gặp Khâu Thánh Tôn Giả, ta sẽ trực tiếp giao đạo khí tức này cho hắn, lại trợ giúp hắn khôi phục thương thế!
Tu Du Tẩu hạ mãnh dược.
- Có mộc sinh chi khí? Tốt!
Đôi mắt Tử Cống lóe sáng, hắn không do dự chút nào.
- Hiện tại hai vị chờ ở đây, ta đi an bài một chút, sau đó sẽ mang các ngươi đi Thiên Quân Thư Viện!
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Tử Hiếu, Tử Uyên đuổi theo.
- Sư huynh, cho dù bọn họ là người Lưu gia, xem ra oán khí không nhỏ, chẳng lẽ thật dẫn bọn chúng đi gặp sư tôn?
- Vạn nhất làm hại thương thế của sư tôn thì làm sao bây giờ?
Hai người lộ ra vẻ lo lắng.
- Yên tâm đi, tổn thương sư tôn? Bọn chúng không có lá gan đó, vừa rồi nói chuyện chỉ là oán khí mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.