Vô Tận Đan Điền

Chương 1862: Tế tự Nho giới




- Hắn không có bị thương?
Đầu óc Nhiếp Vân như nổ tung.
Nguyên Khí Đạn vừa rồi là thứ hắn áp súc lợi hại nhất, dùng hết toàn bộ lực lượng nhưng không nghĩ tới không thể đả thương đối thủ, xem ra còn mượn lực lượng này hoàn mỹ trọng thương Thiên Đạo Nho giới, từ đó luyện hóa một nửa Thiên Đạo!
Việc này cũng quá khoa trương a!
- Thiên phú thiên đạo sư, dung hợp câu thông, ngăn cản luyện hóa!
Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng nhìn rõ cảnh này trong mắt, nàng khẽ cắn răng sau đó quát lớn, bàn tay như ngọc lần nữa muốn nắm vào hư không.
Thiên Đạo Nho giới cũng không muốn bị luyện hóa, lúc này cảm nhận được lực lượng của nàng liền nhào sang, cả hai tranh chấp xuất hiện cục diện cân đối.
- Ha ha, Đạm Thai Lăng Nguyệt, ta đã luyện hóa một nửa Thiên Đạo Nho giới, ngươi cảm thấy còn có thể tranh với ta hay sao? Hôm nay giao Thiên Đạo cho ta, ta sẽ luyện hóa, không cho ta cũng luyện hóa, Tu La Vương ta sẽ lại hủy diệt thiên địa lục đạo, không ai có thể ngăn cản ta.
Ầm ầm!
Lỗ đen xuất hiện khe hở, Tu La Vương chui ra khỏi nơi đó, lực lượng trên tay càng ngày càng mạnh, rốt cuộc Thiên Đạo không chịu nổi cho nên bay thẳng tới bên cạnh.
Hắn đã luyện hóa một nửa Thiên Đạo Nho giới, lại luyện hóa một nửa còn lại quá dễ dàng, hơn nữa thực lực bản thân mạnh mẽ, sắc mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt càng ngày càng trắng, nàng có phần không chịu nổi.
- Nhiếp Vân, không thể để cho hắn thành công, một khi thành công, chúng ta không phải đối thủ của hắn.
Sắc mặt trắng bệch, Đạm Thai Lăng Nguyệt cắn răng kiên trì.
- Dừng tay!
Nhiếp Vân gầm lên điên cuồng, hắn phát huy lực lượng toàn thân đến mức tận cùng, lúc này lao thẳng về phía Tu La Vương.
- Ta còn không sợ Nguyên Khí Đạn mạnh nhất của ngươi ta, chỉ bằng thực lực bây giờ cũng muốn ngăn cản ta? Cút ngay!
Tu La Vương cười lạnh, ngón tay điểm về phía trước.
Bành!
Nhiếp Vân như bị sét đánh, hắn đang vọt tới cực nhanh cũng dừng lại, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Đây là lực lượng... Nguyên Khí Đạn...
Nhiếp Vân đã hiểu được.
Kỳ thật thực lực Tu La Vương cũng không phải đột nhiên bạo tăng, mà là không biết dùng thủ đoạn gì hấp thu lực lượng của Nguyên Khí Đạn, hơn nữa thành công phóng xuất ra, cho nên Thiên Đạo và hắn cũng không chịu nổi.
Tân tân khổ khổ áp súc một viên Nguyên Khí Đạn nhưng không đả thương đả kích, ngược lại thành tế phẩm của đối phương, hắn có tức giận nhưng không thể làm gì.
- Tới đây cho ta!
Một chiêu đánh Nhiếp Vân không cách nào nhúc nhích, gương mặt Tu La Vương trầm xuống, cánh tay còn lại nắm tới.
Ầm ầm!
Thiên địa rung động lắc lư, Đạm Thai Lăng Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, nàng rơi từ không trung xuống đất, triệt để thoát ly khống chế Thiên Đạo.
- Ha ha, ta nói rồi, cho dù la ai cũng không thể ngăn cản ta, cho dù thiên phú thứ nhất, thứ hai, thứ ba cũng không được!
Sau khi đánh bại Đạm Thai Lăng Nguyệt, Tu La Vương bắt lấy Thiên Đạo Nho giới và cất tiếng cười to.
- Không...
Trái tim Nhiếp Vân co rụt lại, triệt để mát lạnh, nếu thật để đối phương luyện hóa, thiên địa lục đạo sẽ không ai có thể ngăn cản hắn, xem như triệt để không thể cứu!
- Không? Bây giờ nói những chuyện này đã muộn rồi, lúc trước ta hợp tác với ngươi, ngươi không đồng ý, ngươi nên nghĩ tới kết cục hiện tại.
Tu La Vương cười ha ha, đột nhiên bàn tây khô gầy xiết chặc, hắn muốn luyện hóa Thiên Đạo triệt để.
Ầm ầm!
Đúng lúc này có dị bêến sinh ra.
Thiên địa linh khí hội tụ cực nhanh, trong nháy mắt có âm thanh vang vọng không gian.
- Ta là Nho giới chi chủ, nguyện ý dùng toàn bộ sinh linh Nho giới hiến tế, tế tự hỗn độn chi chủ vĩ đại đổi lấy lực lượng chí cường đánh chết Tu La Vương!
Ầm ầm ầm...
Âm thanh vang lên, một cột sáng chói mắt bao phủ bầu trời, vô số người đang nổ tung.
Những bóng người này thấy chết không sờn, biết rõ sau khi nổ tung sẽ hồn phi phách tán nhưng không oán hận câu nào, dường như tiếng nổ tung chính là khúc ca bi thương của thiên địa.
- Đây là... Khâu Thánh Tôn Giả? Hắn... Hắn lại tế tự mọi người trong Nho giới?
Cảnh tượng đột nhiên, không riêng Nhiếp Vân, Đạm Thai Lăng Nguyệt khiếp sợ, Tu La Vương cũng sững sờ, trong lúc nhất thời không khí chung quanh cứng lại.
Từ khi Nho giới tuyên bố đầu nhập vào Tu La Vương, Nhiếp Vân đã không có hảo cảm gì với bọn họ, tất cả mọi người chết đi cũng không đau lòng, cho rằng Khâu Thánh Tôn Giả là phản đồ của nhân loại, thế nhưng mà... Nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn vẫn chịu nhục, thời khắc mấu chốt lại trực tiếp tế tự người Nho giới.
Cũng như Đạo giới chi chủ lúc trước, lập tức thi triển uy lực vô tận...
- Việc này...
Vành mắt Nhiếp Vân đỏ lên.
Có thể tế tự người một giới, việc này không phải người bình thường có thể làm được.
Nếu như Khâu Thánh Tôn Giả đã sớm làm ra loại quyết định này, vì sao vừa bắt đầu đã đầu nhậpu Tu La Vương, từ đó nhận lấy bêu danh?
- Mục đích của hắn là muốn người Nho giới cùng chung mối thù!
Dường như Đạm Thai Lăng Nguyệt đã nhìn ra vấn đề, trong mắt cũng sinh ra kính ý.
- Cùng chung mối thù?
Nhiếp Vân vốn sững sờ, lập tức hiểu ra.
Kỷ nguyên giới trước đạo giới chi chủ tế luyện sinh linh Đạo giới đối kháng Tu La Vương, sở dĩ thất bại cũng không phải bởi vì Tu La Vương quá mức cường đại, mà là vì sinh linh không trên dưới một lòng, rất nhiều người sinh ra oán niệm!
Oán niệm này không khác gì phân chuột trong một bàn mỹ vị, phá hư tất cả lực lượng chuẩn bị đã lâu.
Chính bởi vì như thế oán niệm này mới có thể bảo tồn cả trăm triệu năm đến bây giờ, thậm chí còn chiếm lĩnh pho tượng Tam Thanh.
Khâu Thánh Tôn Giả là lão quái vật sống sót từ thượng cổ, khẳng định biết rõ điểm thất bại của Đạo giới chi chủ, cho nên... Hắn đầu nhập vào Tu La Vương dẫn phát cả Nho giới mâu thuẫn, từ đó kéo cừu hận khắp nơi.
Trải qua việc như vậy, tất cả cường giả Nho giới sinh ra quyết tâm tử chiến với Tu La VƯơng, oán niệm sẽ giảm xuống!
Không thể không nói đây là quân cờ tốt, nhưng... Lại làm cho Khâu Thánh Tôn Giả trả giá quá lớn!
- Đây là lòng dạ của cổ thánh, bọn họ chỉ cần có thể giết chết Tu La Vương, cho dù gánh vác bêu danh cũng không sao, cũng như Thích Già Phật tổ, Khâu Thánh Tôn Giả cũng như thế!
Nghĩ thông suốt những điểm này, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trong nội tâm kích động không thôi.
Phật giới, bởi vì bảo trì trung lập bị nhục mạ trăm triệu năm, Khâu Thánh Tôn Giả vì muốn trên dưới một lòng càng cam tâm mang thanh danh phản đồ, những cổ thánh cổ hiền vì đại nghĩa đều nguyện ý trả giá, đáng tiếc khả kính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.