Vô Tận Đan Điền

Chương 1866: Đại đạo vô cực, ba ngàn đan điền! (1)




- Tốt!
Nhiếp Vân biết rõ tình cảnh nguy cấp, hắn không kịp nhiều lời với mọi người, cánh tay duỗi ra tiếp nhận trường kiếm tỏa ra hào quang bảy màu, hắn tiếp kiếm sau đó lao tới ngăn cản công kích của Tu La Vươn!
Nhất Kiếm Tru Thiên, Nhất Kiếm Hủy Diệt!
Liên tục sử dụng hai công kích, kiếm khí diệt tuyệt thiên địa chém đi, kiếm khí xé rách hỗn độn tiến lên.
- Hảo kiếm!
Cảm nhận được uy lực trên kiếm khí, nội tâm Nhiếp Vân mừng như điên.
Đây mới thực sự là hảo kiếm, chỉ luận phẩm cấp đơn thuần tuyệt đối không thua cốt kiếm của Tu La Vương!
Chỉ có kiếm cấp bậc này mới có thể bộc phát lực lượng của hắn tới mức hoàn mỹ nhất, có được có sức chiến đấu chống lại Tu La Vương.
Oanh!
Kiếm khí va chạm với công kích của Tu La Vương, từ đó thanh lý ra khu vực trống trong hỗn độn.
Vù vù!
Thích Già Phật tổ, Tu La Vương, Đạm Thai Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân đứng chung một chỗ nhìn về phía Tu La Vương ở đối diện.
Dường như biết rõ Nhiếp Vân có chuôi kiếm này liền khó đánh chết trong thời gian ngắn, hắn đình chỉ công kích, sắc mặt có chút khó coi.
- Không nghĩ tới trước kia lưu tính mạng hai tên phế vật các ngươi lại thành mối họa hôm nay.
Đôi mắt Tu La Vương nheo lại, hắn nhìn chằm chằm Thích Già Phật tổ và Tu Du Tẩu.
Nếu như không phải hai người này lấy bảo kiếm vào thời khắc mấu chốt, chỉ sợ Nhiếp Vân hiện tại đã chết.
- Có đôi khi phế vật cũng có thể sáng tạo tác dụng lớn, Tu La Vương, ngươi nằm mộng cũng không ngờ ta có thể luyện chế bảo vật cấp bậc này.
Thích Già Phật tổ chắp tay trước ngực, hắn cười cười và quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Nhiếp Vân thí chủ, đây là khoáng thạch ngươi muốn, ngươi xem có thể diễn sinh đan điền hay không.
Bàn tay ném một đống khoáng thạch về phía trước.
Những tảng đá này vừa xuất hiện, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy pháp quyết vô danh trong người vận chuyển, lập tức mừng rỡ như điên!
Trong địa ngục hàn tinh ẩn chứa đại lượng khoáng thạch, đáng tiếc cũng không cách nào mang nó ra, cũng không thể làm pháp quyết vô danh tấn cấp, một lần nữa diễn sinh đan điền.
Đối với Nhiếp Vân giai đoạn hiện tại mà nói, diễn sinh đan điền là phương pháp đột phá tốt nhất, trước mắt rồi đột nhiên xuất hiện nhiều khoáng thạch ẩn chứa khí tức đặc thù như vậy, quả thực tương đương cây cỏ cứu mạng, hắn làm sao không thích.
- Tại sao nhiều như thế...
Trong địa ngục hàn tinh chỉ có một đống khoáng thạch không nhiều, Thích Già Phật tổ luyện chế một thanh bảo kiếm, vì sao lại nhiều như thế, nhiều tới mấy chục khối.
- Tuy địa ngục hàn tinh trân quý, luyện chế binh khí cũng cần tinh luyện, Thích Già Phật tổ thiêu đốt tinh huyết, tinh luyện mấy chục viên, lúc này mới kiếm đủ tinh hoa!
Tu Du Tẩu nói.
Nghe hắn nói như vậy, Nhiếp Vân lúc này mới chú ý Thích Già Phật tổ tiều tụy hơn trước quá nhiều, râu tóc biến thành sương trắng, hắn già nua mấy chục tuổi.
Tu vi đạt tới cảnh giới của bọn họ dung mạo ít cải biến, Thích Già Phật tổ sống trăm triệu năm vẫn bảo trì dung mạo, lúc này mới không qua bao lâu đã biến thành như thế, đủ thấy hao tổn to lớn.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân biết rõ phải đánh chết Tu La Vương, nói quá nhiều sẽ bị đối phương xem nhẹ, đành phải giấu cảm kích vào đáy lòng, quay đầu nhìn sang Tu La Vương cách đó không xa, ngón tay của hắn điểm lên thân kiếm, một đạo tinh huyết dung nhập vào trong, thần kiếm gào thét.
- Thanh kiếm này do địa ngục hàn tinh tạo thành, Thích Già Phật tổ thiêu đốt tinh huyết luyện chế, ký thác mộng tưởng của tất cả mọi người, khát vọng thắng lợi, khát vọng đạt được thành công, cho nên gọi là Thự Quang Kiếm. (*Thự Quang = rạng đông)
Tượng trưng cho ánh rạng đông xé tan bóng tối, cuối cùng có thể chiếu rọi đại địa, bao dung vạn vật.
Cảm nhận được sinh mệnh lực và tinh lực ẩn chứa trong thân kiếm, tâm thần Nhiếp Vân thông thấu, hắn đặt tên cho kiếm.
- Thự Quang Kiếm? Tốt!
- Chúng ta cố rắng nhiều như vậy chỉ vì tìm ánh rạng đông, vì nhân loại, vì thiên địa lục đạo!
Tu Du Tẩu cười ha ha.
- Sợ thời gian không kịp, ta cùng Tu Du Tẩu chuyên môn luyện chế trong thời gian lung khu ngươi mang từ phàm giới tới, kết quả không ngờ sau khi luyện thành thanh kiếm này còn có được năng lực vặn vẹo thời gian, chặt đứt thời gian, điểm này ngoài dự kiến của ta.
Thích Già Phật tổ nhìn Thự Quang Kiếm như nhìn hài tử của mình, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.
- Thời không lung khu?
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Khi Tu Du Tẩu rời khỏi Nho giới đến bây giờ, dựa theo thời gian bình thường không cao hơn nửa giờ, thời gian ngắn như vậy muốn luyện chế bảo vật cấp bậc này, cho dù có chuẩn bị mọi thứ đầy đủ đi chăng nữa cũng rất khó hoàn thành, Tu Du Tẩu khẳng định đã sớm nhìn ra điểm này, lúc này mới sử dụng thời không lung khu.
Thời không lung khu trong phàm giới có được năng lực vặn vẹo thời gian 100: 1, nửa canh giờ bên ngoài, bên trong đá qua hơn năm mươi canh giờ, chính là bốn ngày, luyện chế một kiện bảo bối đúng là tốn thời gian, thiêu đốt tinh huyết bất kể hậu quả sẽ nhanh hơn rất nhiều.
- Nói xong chưa? Nói xong thì đi chết đi!
Tu La Vương nhìn thấy mọi người gặp nhau nhưng không có sợ hãi, ngược lại hắn tươi cười và hừ lạnh một tiếng, cốt kiếm đâm tới.
Lực lượng bộc phát đáng sợ, khí thế chấn động cửu châu, nó xé rách biển hỗn độn, cốt kiếm như yêu hồn đoạt mệnh đâm thẳng vào Nhiếp Vân.
- Tới tốt!
Cầm Thự Quang Kiếm trong tay, Nhiếp Vân tin tưởng tăng nhiều, hắn không sợ hãi cốt kiếm của đối phương, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, tay trái lăng không một trảo nắm lấy khoáng thạch đặc thù vào trong tay, phải tay chém ra một đạo kiếm quang sáng chói, chiếu rọi vạn giới, Nhất Kiếm Hủy Diệt!
Hỗn độn là khỏi nguyên của vạn vật, cũng là nơi tan rã vạn vật, binh khí bình thường chỉ cần đụng vào sẽ hòa tan, biến mất vô tung vô ảnh, điểm này có phần tương tự hủy diệt chi đạo của Nhiếp Vân.
Nhất Kiếm Hủy Diệt đại biểu cho diệt vong tan rã, nó dung hợp với lực lượng hỗn độn, tạo thành kiếm ý thuộc về mình.
Ầm ầm ầm...
Kiếm quang va chạm với nhau, tuy Nhiếp Vân vẫn không địch lại và lui về phía sau vài bước, Tu La Vương cũng không chịu nổi, cốt kiếm chấn động lắc lư và hổ khẩu vỡ ra.
- Cái gì? Ngươi làm sao có thể có loại lực lượng này...
Sắc mặt Tu La Vương biến hóa...
Hắn là cường giả Xích Thiên Cảnh hậu kỳ, đối phương chỉ là nửa bước Xích Thiên Cảnh, kém nhau gần một đại cấp bậc, không nghĩ tới có thể đánh thành xu thế bất phân thắng bại, loại thực lực này quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.