Vô Tận Đan Điền

Chương 1889: Rời đi (1)




- Nguyệt nhi...
Nhiếp Vân nỉ non.
Bóng người trên không trung như nghe được hắn kêu gọi, nàng cúi đầu nhìn sang và mỉm cười, nụ cười của nàng tràn ngập thánh khiết và yêu thương.
- Vĩnh biệt, Nhiếp Vân, ta người yêu!
Nhẹ nhàng nói một tiếng, song chưởng hướng lên trời, thân ảnh nữ hài mơ hồ dường như dung hợp với thiên địa, biến thành trụ lớn kinh thiên, biến thành quy tắc duy trì thiên địa vận chuyển.
Nhiếp Vân lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng người biến mất trong thiên địa, dường như hắn muốn nghe nữ hài đáp lời.
- Vạn chúng sinh linh, hàng tỉ non sông, thiên địa âm dương, mặt trời mặt trăng và ngôi sao, nghe ta hiệu lệnh bắt đầu từ hôm nay...
- Ta là Thiên Đạo!
Nhật nguyệt ung dung, thời gian qua mau.
Linh giới, tại tửu lâu thành Cửu Thánh, một thuyết thư tiên sinh đối mặt người nghe cả sảnh đường và kể sinh động như tận mắt nhìn thấy thật.
- Từ khi Nhiếp Vân đại nhân đánh chết Tu La Vương, Đạm Thai Lăng Nguyệt đại nhân hóa thân Thiên Đạo duy trì tam giới cân đối, thiên địa lại vững chắc lần nữa, thời gian trôi qua ung dung, đến bây giờ đã qua hơn ba vạn năm!
- Trong ba vạn năm này, Nhiếp Vân đại nhân tốn hao vô thượng đại thần thông, rốt cục đả thông Yêu Nhân giới, Ma giới và Linh giới vốn ngăn cách với nhau, hơn nữa một lần nữa sáng lập Nho giới, Đạo giới và Phật giới!
- Trước kia thiên địa lục đạo có đủ loại cách ngăn, cũng không tương thông, chỉ có thông qua cái gọi là thông đạo biên giới mới có thể đi vào, phi thường rớt lại phía sau, hiện tại rất nhiều chủng tộc sinh hoạt chung một chỗ, các ngươi xem ta là ma nhân, vị tiểu nhị này của ta là là Yêu Nhân tộc, nơi này còn có vài vị bằng hữu Phật tộc, Đạo tộc, Nho tộc tới cổ động, rất nhiều chủng tộc vui vẻ hòa thuận, là khoát hoạt cỡ nào!
Thuyết thư lắc đầu cảm khái, chiêng trống gõ kêu bang bang dẫn tới mọi người trầm trồ khen ngợi.
- Chúng ta là vui vẻ hòa thuận, Nhiếp Vân đại nhân vì đánh chết Tu La Vương, vì bảo trì thiên địa lục đạo không bị hủy diệt, mất đi người yêu nhất, hiện tại hắn thế nào?
Đột nhiên trong đám người có một người con gái hỏi.
Vừa mới nghe được Đạm Thai Lăng Nguyệt vì cứu vớt thương sinh cam tâm hóa thành Thiên Đạo, nhớ tới Nhiếp Vân vì nhân loại mà tốn hao tâm huyết, cuối cùng lại một thân một mình, nhịn không được chảy nước mắt.
- Đúng vậy a, rốt cuộc hắn có cưới Lạc Khuynh Thành tiền bối, Dịch Thanh tiền bối hay không?
Lại một người hỏi.
Câu hỏi là nam tử, tuy hỏi trắng ra nhưng lại hi vọng Nhiếp Vân có thể có nơi quy túc tốt, không cần tiếp tục đắm chìm trong thống khổ vô cùng.
- Ai, đã biết rõ các ngươi có thể hỏi như vậy, nếu ta cô độc vạn năm khẳng định không chịu nổi, dựa theo Đạm Thai đại nhân yêu cầu cưới Lạc Khuynh Thành các nàng nhưng mà...
Thuyết thư lắc đầu:
- Nhiếp Vân đại nhân của chúng ta là người đại tình đại tín, tuy Lăng Nguyệt tiền bối hóa thân Thiên Đạo, một đi không trở lại nhưng hắn không có ý tái giá, cả đời chỉ nhận một thê tử.
- Nghe nói hắn thường thường một người dừng lại chín tầng trời Linh giới, hắn nhìn bầu trời xa xôi, đã như thế nhiều năm rồi, bất cứ kẻ nào cũng không khuyên can được, thực lực của hắn tuy cường hãn, trái tim lại mềm yếu, mỗi ngày nhìn trời chiều và trầm mặc không nói!
Nghe nói từng có người tận mắt nhìn thấy hắn, âm thầm quan sát một tháng, hắn vẫn dứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trên người đầy tro bụi như tảng đá.
Thuyết thư nói đến đây rơi lệ đầy mặt.
Tuy thường xuyên kể câu chuyện này nhưng trong đầu đã có sức miễn dịch, nghĩ tới nam tử tuyệt thế, cường giả đệ nhất thiên hạ lại lẳng lặng ngồi như tảng đá suốt nhiều năm, tùy ý tro bụi rơi lên người thì nội tâm hắn đau đớn!
Hắn không phải không động, mà là không muốn động, không có nàng, không có nữ tử hắn yêu ở cạnh, thiên hạ không còn người và chuyện gì làm hắn động tâm.
- Nhiếp Vân tiền bối... Có lẽ rất nhớ thê tử của mình.
Tiếng huyên náo làm mọi người chấn động, hào khí áp lực khó chịu, qua cả buổi mới có nữ tử lên tiếng thở dài.
- Đúng vậy a, hắn khẳng định rất nhớ thê tử của mình, rất nhớ người yêu, thế nhưng mà... Đạm Thai tiền bối hóa thân trở thành Thiên Đạo, không có hình thể, không nói nên lời, hắn đành phải lẳng lặng ở đỉnh cao nhất thế giới đi cảm thụ nàng ôn hòa, nghe tim nàng đập, nghe nàng hô hấp, dã từng có một tiền bối cả gan tới trước mặt hắn, hỏi hắn, vì cái gì vẫn chờ ở nơi này, kỳ thật căn bản nhìn không thấy cái gì, các ngươi biết rõ Nhiếp Vân đại nhân nói cái gì không?
Thuyết thư nói chuyện nỉ non, dường như đã dùng hết toàn lực.
- Hắn nói, Linh giới xuân hạ thu đông giống như hỉ nộ ái ố của nàng, ở chỗ này lẳng lặng quan sát cũng có thể gặp nàng, nàng sung sướng và mỉm cười...
- Nhiếp Vân tiền bối...
- Tiền bối thật là người chí tình chí tín...
Nghe được thuyết thư nói thế, đại sảnh đã có tiếng khóc vang lên.
Đây mới là người chí tình chí tín, cũng không phải người phụ lòng giả tình giả ý.
Đệ nhất thiên hạ, quật khởi như sao băng lóe lên bầu trời, người có lực lượng làm người ta sùng bái, từ tất cả mà nhìn hắn đã tới tột đỉnh vinh quang, đáng tiếc hắn cam tâm làm như vậy, chờ đợi vạn năm, tịch mịch như đá, vì cái gì?
Chỉ vì nữ nhân yêu thích trong lòng, vì nàng, cho dù đợi mấy vạn năm có là gì?
- Nhiếp Vân đại nhân...
Nghe xong câu chuyện, tất cả mọi người si ngốc nhìn lên bầu trời, dường như nhìn thấy thân ảnh cao ngất đứng như pho tượng ở giữa chín tầng trời, không sợ hãi, nhìn Linh giới trải qua xuân hạ thu đông, chỉ vì cảm nâận yêu hỉ nộ ái ố của người mình yêu...
...
Cửu thiên chi đỉnh cao nhất của Linh giới, quả nhiên có một bóng người lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn bầu trời xa xôi, nhìn từng mảnh bông tuyết rơi xuống bám vào người mà không quan tâm, hắn cũng không có ý định rời đi hoặc che chắn.
Sa sa sa sa!
Sau lưng có một bóng người trong tuyết tới gần, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời như nhật nguyệt nhìn hắn.
- Nhiếp Vân, trở về đi, nếu Đạm Thai tỷ tỷ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi nhất định sẽ thương tâm!
Nữ tử lắc đầu thở dài một tiếng, nhẹ giọng khẽ nói.
- Khuynh Thành, ngươi tới!
Nhiếp Vân không quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt như cũ:
- Là mẫu thân bảo ngươi tới khuyên ta?
- Không phải, mẫu thân nhận ta làm nghĩa nữ, chính là người thân nhất của ta, cả ngày nhìn nàng lo lắng vì ngươi, nhất là nhìn thấy ngươi như vậy, trong nội tâm của ta... Rất khó chịu!
Lạc Khuynh Thành lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.