Vô Tận Đan Điền

Chương 1932: Mã Nhã công chúa (Thượng)




Rầm ào ào!
Thủ ấn của hắn bao phủ tất cả phương vị, Nhiếp Vân ở phía trước lại như không phát hiện, lý cũng không lý, thân thể nhẹ nhàng khẽ động, tiếp tục đi về phía trước.
Bất quá khẽ động như vậy, tất cả công kích của Trấn Quốc Đại Thủ Ấn đều thất bại, phảng phất như chiêu số vừa rồi đánh với không khí, không có người đứng ở phía trước.
- Ân?
Thanh niên sửng sốt thoáng một phát.
Mặc dù hắn có chút lỗ mãng, nhưng không phải người ngu, cử động của đối phương rất rõ ràng không muốn tranh đấu với hắn, hơn nữa nhìn bộ dạng trốn tránh Trấn Quốc Đại Thủ Ấn, thực lực còn mạnh hơn hắn!
Lúc nào Huyền Quân Thành xuất hiện một thanh niên tài tuấn lợi hại như thế?
- Phạm Trấn từ phía sau lưng đánh một chưởng, rõ ràng ngay cả góc áo của hắn cũng không đụng được?
Không chỉ Phạm Trấn khiếp sợ, ngay cả Sư Viện Viện sớm biết thực lực của Nhiếp Vân bất phàm cũng hoảng sợ.
Phạm Trấn là tuổi trẻ tài tuấn lĩnh ngộ Đại Đạo công phạt, phối hợp Trấn Quốc Đại Thủ Ấn, sức chiến đấu tuyệt đối sắp xếp trước ba, sau lưng đánh lén rõ ràng ngay cả góc áo của đối phương cũng không đụng được, cái này cũng quá khoa trương đi!
Chẳng lẽ thằng này thực lĩnh ngộ Đại Đạo công phạt? Hơn nữa không chỉ một?
- Ngươi không phải muốn dẫn ta nhìn xem sao? Chủ nhân không nhanh, chẳng lẽ để cho khách nhân đi trước?
Sư Viện Viện đang kỳ quái, chợt nghe thanh âm của Nhiếp Vân nhàn nhạt vang lên.
Ngay lúc đó, một thanh âm vang ở bên tai Phạm Trấn.
- Ta chỉ là khách nhân được phủ Thừa Tướng mời đến, cùng nàng không có quan hệ gì, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì, yên tâm đi!
- Ngươi...
Lời này Sư Viện Viện rõ ràng nghe được, sắc mặt của nàng thoáng một phát trở nên cực kỳ khó coi, dậm chân đuổi theo.
Cái gì gọi là không có quan hệ gì, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì? Chẳng lẽ Sư Viện Viện ta kém như vậy sao?
Hoàng cung của Đại Hiên Hỗn Độn giới, hôm nay đã mất đi uy nghiêm lạnh lùng dĩ vãng, khắp nơi tràn đầy sắc thái vui mừng.
Vô số thanh niên tài tuấn lục tục ngo ngoe đi đến, cả đám quần áo đẹp đẽ quý giá, khí vũ hiên ngang, diện mạo bất phàm.
Bề ngoài đối với tu luyện giả mà nói, tính toán không được cái gì, bởi vì mỗi người chỉ cần muốn biến hóa, đều có thể trở nên vô cùng anh tuấn, mấu chốt là thực lực! Những người này từng cái đều có thực lực Tiên Quân trở lên, đại bộ phận đều là Xích Thiên cảnh.
Nếu như Xích Thiên cảnh ở Thiên Địa Lục Đạo tuyệt đối có thể xưng vương xưng bá, trở thành Lục Đạo Chi Chủ rồi, nhưng ở chỗ này, tiện tay có thể trảo, sai biệt to lớn, để cho Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ.
Hắn lặng lẽ quan sát người khác, những người khác cũng quan sát hắn.
Sư Viện Viện nổi danh lạnh lùng bất cận nhân tình, nhưng bây giờ đi theo phía sau hắn giống như hướng dẫn viên du lịch, sao không cho người giật mình.
Đối với những ánh mắt này, Nhiếp Vân mặc kệ, tiến vào đại sảnh yến hội, liền tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Đại sảnh trang trí xa hoa tịnh lệ, để lộ ra Hoàng gia uy nghiêm, chung quanh khắp nơi đều là phong ấn, càng có hộ vệ cường đại canh gác, tuy những tài tuấn này mỗi người thực lực mạnh mẽ, nhưng thực ở chỗ này nháo sự mà nói, chỉ sợ ngay cả cửa hoàng cung cũng ra không được.
- Vị trí nơi đây dựa vào địa vị trong triều, cùng với thân phận quý tộc xếp đặt, vị trí của ta ở phía trước nhất, ngươi theo ta đi qua đi!
Thấy Nhiếp Vân tùy tiện ngồi xuống, Sư Viện Viện có chút không vui, đi tới trước mặt.
Tuy những thanh niên tài tuấn này không phải vương công quý tộc, lại bởi vì cha mẹ ban cho, tuổi còn trẻ liền phong tước vị, chỗ ngồi trong đại sảnh thoạt nhìn mất trật tự không chịu nổi, nhưng lại có xếp đặt đặc thù, chú ý tôn ti.
- Không cần, ta chỉ là quý tộc Nhị phẩm, ta ngồi ở đây là được, ngươi là ái nữ của Thừa Tướng, tìm vị trí của mình ngồi xuống đi!
Nhiếp Vân khoát tay.
Mục đích hắn tới nơi này là nghĩ biện pháp tiếp xúc người của Kim Diệp thương đoàn, cùng Sư Viện Viện chung một chỗ quá mức gây chú ý, còn không bằng trốn ở nơi hẻo lánh, đợi người của thương đoàn tới, còn phải nghĩ biện pháp khác tiếp xúc.
- Ngươi ngồi ở chỗ này? Vậy không được, bất kể nói thế nào ngươi cũng là ta mang đến, ngươi ngồi ở chỗ này, để cho ta còn mặt mũi nào tồn tại?
Sư Viện Viện cự tuyệt.
Nói giỡn sao, người khác đều xem ta là hướng dẫn du lịch mang ngươi tới, hiện tại ta ngồi ở phía trước. Ngươi lại giấu ở nơi hẻo lánh, cho người nhìn thấy, sẽ nghĩ làm sao?
- Ngươi còn đang bận việc, thực không cần phải xen vào ta...
Nhiếp Vân cười khổ, bất quá lời còn chưa nói hết, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
- Không tán thưởng đồ vật!
Lập tức một thanh niên đi tới.
Người thanh niên này một thân thanh y, trên mặt mang lạnh lùng trào phúng:
- Viện Viện mời ngươi là vinh hạnh của ngươi, ra sức khước từ, không biết tốt xấu, thực cho là mình rất cao sao?
Nói xong, nhìn về phía Sư Viện Viện, lộ ra vui vẻ:
- Viện Viện, đừng so đo với loại người này, ta cùng ngươi đi qua!
- Viện Viện là ngươi gọi sao? Đi qua một bên!
Sư Viện Viện đối với người này nịnh nọt ton hót, cũng không lĩnh tình, đôi mi thanh tú nhăn lại.
- Ha ha, chúng ta bất kể nói thế nào cũng là thanh mai trúc mã, không nên có loại thái độ này sao? Lại nói, công chúa điện hạ an bài chỗ ngồi, hai người chúng ta liền chung một chỗ...
Thấy thái độ của nàng, thanh niên cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười.
- Đây là công tử của Hữu Tướng gia, Gia Luật Mạc Hư, đừng nhìn hắn một bộ cười đùa tí tửng, nhưng lại là người tâm ngoan thủ lạt, hắn và ta đồng thời truy cầu Sư Viện Viện, chỉ là những năm này ta một mực ở hạ phong...
Nhiếp Vân đang kỳ quái, một cái truyền âm vang lên bên tai, quay đầu nhìn lại, đúng là Phạm Trấn.
Tuy trước kia thằng này có địch ý rất lớn với hắn, nhưng khi biết Nhiếp Vân không có ý nghĩa với Sư Viện Viện, cảm giác thân cận liền tăng nhiều, chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt.
- Công tử của Hữu Tướng gia?
Nhiếp Vân gật đầu.
Hắn từng làm qua hoàng đế đế quốc, biết rõ trò quyền lực cân bằng, tuy nói vị trí của Tả Tướng hơi cao hơn, nhưng trên còn có hoàng thượng, ai thủ đoạn nhiều, át chủ bài mạnh, thì lực lượng liền lớn.
Công tử Hữu Tướng gia, nhi nữ Tả Tướng gia, được cho là môn đăng hộ đối rồi.
- Nhiếp Vân, ngươi có theo ta đi qua hay không?
Không để ý tới Gia Luật Mạc Hư nịnh nọt, Sư Viện Viện lần nữa xoay mặt nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Không đi!
Nhiếp Vân trực tiếp cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.