Vô Tận Đan Điền

Chương 1946: Tin nhầm người (Hạ)




- Cái gì?
Đồng tử của U Mộc co rụt lại, quay người bỏ chạy.
Hắn cũng không phải người ngu, đối phương tiện tay đánh ra mạng lưới khổng lồ, công kích mạnh nhất của hắn cũng không thể bài trừ, khẳng định không phải đối thủ.
Bành!
Bất quá, hắn còn không có bay xa, mạng lưới khổng lồ liền bao phủ xuống, một tiếng nổ vang, huyết dịch bắn tung toé, thi thể rớt xuống, trùng trùng điệp điệp rơi vào trên quảng trường.
- Chuyện gì xảy ra?
- Một chiêu đánh chết U Mộc...
- Điều đó không có khả năng... U Mộc là hoàng đế kế nhiệm của U Nguyệt đế quốc, đánh chết hắn tương đương kết đại thù với U Nguyệt quốc...
U Mộc chỉ đào tẩu, thoạt nhìn không bị thương, làm sao lại đột nhiên nổ tung, hồn phi phách tán?
Lại nói, hắn là Đế Vương kế nhiệm của U Nguyệt quốc, trực tiếp giết như vậy, há không phải đối địch U Nguyệt quốc, không còn chỗ trống thương lượng sao?
Thực lực của U Mộc ở trong mọi người xem như hàng đầu, hắn ngay cả nửa chiêu cũng không chống được, chết không thể chết lại, đối phương thật đáng sợ!
- Linh hồn diệt sát!
Người khác không biết, nhưng Nhiếp Vân nhìn tinh tường!
Vừa rồi thời điểm U Mộc trốn chạy, một đạo linh hồn chấn động xé rách không gian trực tiếp nhảy vào trong đầu của hắn, trực tiếp phá diệt linh hồn.
Linh hồn diệt vong, U Mộc làm sao có thể sống được, thân thể không chịu nổi lực lượng vọt tới, nổ thành thịt nát.
Dùng linh hồn diệt sát một cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, trực tiếp như thế, thực lực của lão giả này, so với hắn tưởng tượng còn cường đại hơn!
- Kỳ thật cũng không phải không sợ U Nguyệt quốc, mà là các ngươi có phát hiện hay không, ở chỗ này tin tức căn bản truyền không đi ra ngoài, một khi tử vong, bọn hắn cũng có thể nói xông cửa thất bại mà chết, dưới tình huống không có bằng chứng, U Nguyệt quốc làm sao có thể chính diện mâu thuẫn với Kim Diệp thương đoàn?
Đột nhiên, trong đám người không biết ai nói ra.
Chung quanh một mảnh trầm tĩnh.
Hoàn toàn chính xác, tại đây ở sâu trong Hỗn Độn, mặc dù giết, cũng không cách nào truyền tin tức trở về, lại nói, người ta sớm đã từng nói qua nơi này cực kỳ nguy hiểm, chết rất bình thường, cho dù U Nguyệt quốc cũng nói không nên lời.
- Để cho các vị ăn Kim Diệp Kim Đan, chúng ta cũng không có biện pháp, chư vị còn có người cảm thấy không công bình sao? Có thể đứng ra, Kim Diệp thương đoàn chúng ta là cực kỳ giảng đạo lý!
Không để ý tới mọi người nghị luận, giết chết U Mộc xong, lão giả như làm sự tình không có ý nghĩa, mí mắt lần nữa liễm xuống, thanh âm bình thản không sóng.
Chứng kiến bộ dáng của hắn, nhớ tới lời trước kia không biết ai nói, mọi người không dám nhiều lời.
Đối phương nói giảng đạo lý, quả thực là không giảng đạo lý, có thể đoán được, nếu có người lại kháng nghị, nhất định sẽ bị đuổi giết lần nữa.
Ở đây thân phận cao nhất đúng là U Mộc, ngay cả hắn cũng bị giết, những người khác khẳng định càng dám giết rồi.
- Ta không muốn thu bảo vật, trở về có được hay không?
An tĩnh một hồi, đột nhiên một thanh âm nhút nhát vang lên.
Nói chuyện chính là một cường giả Tru Thiên cảnh sơ kỳ, trong đám người không tính là nổi danh.
- Trở về? Được!
Lão giả cười nhạt một tiếng.
- Ta đi trước...
Người này vốn cho rằng không thể quay về, nghe nói như thế nhẹ nhàng thở ra, khom người, quay người bay ra ngoài, bất quá còn chưa tới trước Băng Phách Hồn Yên, liền xúc động trận pháp nào đó, một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống.
Oanh! một tiếng, kêu thảm cũng không kịp phát ra, nổ thành nhục bính.
Tình huống còn thảm hơn U Mộc.
- Còn có ai muốn đi hay không?
Lão giả thản nhiên nói.
- A...
Mọi người giờ mới hiểu được, chính thức rơi vào bẩy rập rồi.
Dùng tuyển bạt bảo tàng làm mồi nhử, lừa gạt mọi người tới, kết quả đến nơi này, muốn đi cũng không được, chỉ có thể bị ép ăn độc dược.
Một khi ăn độc dược, còn không phải cái gì cũng phải nghe mệnh đối phương?
- Thế nào, mọi người cân nhắc thoáng một phát a! Kim Diệp Kim Đan cực kỳ trân quý, mọi người ăn vào, tương đương cùng Kim Diệp thương đoàn chúng ta buộc chung một chỗ, về sau vinh nhục cùng hưởng, sẽ không kém các ngươi ở đế quốc! Sao lại không làm!
Thấy tâm lý phòng tuyến của mọi người yếu đi, lão giả tiếp tục nói.
- Ta cho các ngươi một nén nhang thời gian cân nhắc, cân nhắc càng nhanh, về sau đãi ngộ càng tốt, nếu như quá chậm, vì đại cục suy nghĩ, ta cũng không có biện pháp rồi...
Mặc dù lời nói nhu hòa phiêu hốt, lại mang theo ý uy hiếp mãnh liệt, tự hồ chỉ cần không đáp ứng, nhất định sẽ động thủ đánh chết toàn bộ bọn họ.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Nhiếp Vân, ngươi nhanh nghĩ biện pháp a...
Thấy thái độ của Kim Diệp thương đoàn cường thế như thế, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi, ánh mắt của Mã Nhã công chúa cùng Sư Viện Viện đồng thời tập trung tới.
- Nghĩ biện pháp? Vậy thì nghe ta!
Thấy các nàng như vậy, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Tốt!
Hai người gật đầu.
- Cái này đơn giản!
Thấy các nàng đồng ý, Nhiếp Vân nở nụ cười, đột nhiên đứng dậy:
- Không cần cân nhắc, ta nguyện ý dùng Kim Diệp Kim Đan!
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Sư Viện Viện cùng Mã Nhã công chúa đồng thời chấn động, trên mặt lộ ra vẻ trắng bệch.
Phục dụng Kim Diệp Kim Đan... Đây là biện pháp tốt gì? Chẳng lẽ ngươi không biết sau khi phục dụng, tương đương giao tánh mạng vào tay đối phương sao?
Trong nháy mắt, các nàng đều cảm giác có phải tin nhầm người hay không.
Lời nói của Nhiếp Vân có lực xuyên thấu rất mạnh, vang lên ở trong quảng trường, tất cả mọi người giật mình xoay đầu lại.
Người nơi này, mỗi người đều là thiên tài, ngạo khí trùng thiên, cận kề cái chết không cúi đầu, trực tiếp đứng ra nói nguyện ý phục dụng Kim Đan, để cho rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng.
Theo bọn họ, chỉ cần bọn hắn liên hợp chung một chỗ, cho dù đối phương mạnh, cũng không phải là không có đường lui, chỉ khi nào có người khuất phục, bóng mờ thất bại tựa như ôn dịch, sẽ để cho càng nhiều người mất đi tâm lý phòng tuyến.
- Không tệ!
Thấy có người thứ nhất nguyện ý phục dụng Kim Đan xuất hiện, lão giả thoả mãn nhẹ gật đầu, ngón tay bắn ra, một đạo kim quang hiện lên, một viên đan dược màu vàng xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Vân.
- Đa tạ!
Thò tay tiếp nhận đan dược, Nhiếp Vân cũng không trực tiếp phục dụng, mà ngẩng đầu lên:
- Tại hạ có một chuyện không rõ, tiền bối có thể giải đáp không?
- Nói!
Lão giả thấy hắn sảng khoái tiếp nhận đan dược, cực kỳ hài lòng.
- Kỳ thật, là vấn đề rất đơn giản!
Nhiếp Vân ngại ngùng cười:
- Sau khi phục dụng đan dược, làm sao xông cửa? Muốn xông cửa lại ở nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.