Vô Tận Đan Điền

Chương 2097: Tề Thiên lĩnh




- Hừ!
Thấy bộ dáng của mấy người bọn họ như vậy, không ngờ lại không thèm để ý tới mình mà đứng chờ ở chỗ này, Cừu Thiên hừ lạnh một tiếng, cổ tay khẽ đảo, hai mảnh mai rùa xuất hiện tại ở trong lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng ném đi, một cỗ ý niệm đặc thù lập tức nhộn nhạo lan tràn ra.
- Thiên phú Thiên Cơ sư?
Cảm nhận được cỗ ý niệm này, Nhiếp Vân sững sờ một chút.
Cừu Thiên này không ngờ lại lĩnh ngộ Thiên Cơ đại đạo, tuy rằng khoảng cách tới đại thành còn có một đoạn, thế nhưng cũng đã có thể suy tính ra cát hung, khống chế họa phúc.
Đi vào Tà Nguyệt Chí tôn vực thời gian dài như vậy mà đây là lần đầu tiên gặp được người lĩnh ngộ thiên phú bài danh top mười.
Có thể lĩnh ngộ được loại thiên phú này, đủ để thấy được Cừu Thiên này đáng sợ thế nào.
Ầm ầm!
Trong lúc hắn suy nghĩ, trên bầu trời có một con sông rộng rãi xuất hiện, khác với con sông linh hồn trước đó, liên lụy tới cát hung họa phúc, Thời Không Loạn Lưu.
Bàn tay của Cừu Thiên giơ lên, chộp một trảo về phía dòng sông, mai rùa lật qua lật lại hai vòng rồi rơi xuống trên mặt đất, đường vân bên trên xảy ra biến hóa kỳ quái.
- Ồ?
Nhìn thấy biến hóa của đường vân, hai hàng lông mày của Cừu Thiên nhíu một cái, trong mắt lóe lên sát cơ.
- Ở nơi nào vậy?
Thấy biểu lộ của hắn, Tần Đào vội vàng hỏi.
Thiên Cơ đại đạo, nếu như lĩnh ngộ, những đường vân trên mai rùa này vừa nhìn đã biết. Nếu như không có lĩnh ngộ, dù nhìn thế nào cũng vô dụng, cho dù là người cường hãn như hắn cũng nhìn không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Ở tại Tề Thiên lĩnh!
Cừu Thiên nói.
Tề Thiên lĩnh cũng là một chỗ nguy hiểm bên trong Hỗn Loạn sơn, không sai biệt lắm với Loạn Phong cốc. Chỉ là chỗ đó không có loạn phong ngập tràn, mà thay vào đó là sương mù cái gì cũng không nhìn thấy.
- Tề Thiên lĩnh... Không ngờ lại ẩn thân ở nơi này! Người Quy Khư hải quả thực đúng là biết lẩn trốn a!
Nghe thấy nơi này, Tần Đào khẽ nói.
Xem ra ba đại tông môn đối với địa hình ở trong Hỗn Loạn sơn đã sớm thăm dò rõ ràng, tùy tiện nói ra một địa điểm thì tất cả mọi người đều biết được.
- Không phải bọn hắn biết lẩn trốn, mà là bọn hắn đã bị người của Đoạn Thiên nhai giết sạch, là người Đoạn Thiên nhai che dấu ở chỗ này!
Con ngươi Cừu Thiên nheo lại.
- Cái gì? Người của Đoạn Thiên nhai đã giết sạch bọn chúng rồi sao?
Sắc mặt Tần Đào trầm xuống.
- không sai! Trên quỷ ta suy tính nói như vậy, đáng giận, không nghĩ tới những người này lại vô sỉ như thế!
Cừu Thiên gào thét.
- Tuy rằng Khánh Hồng làm việc không đáng tin cậy, nhưng mà ta cảm thấy hắn còn không có cái lá gan kia. Dám trực tiếp vượt qua người của Vạn Nhận sơn, Thập Thu lĩnh, ăn mảnh a!
Dường như Tần Đào có chút không quá tin tưởng.
Khánh Hồng là người có tu vi mạnh nhất trong mười người của Đoạn Thiên nhai, thực lực không kém hai người bọn hắn bao nhiêu, bình thường cũng có không ít liên hệ, cũng đều biết đối phương.
- Ngươi đang hoài nghi thủ đoạn của ta?
Hai hàng lông mày của Cừu Thiên dựng thẳng lên.
- Cái này... Như vậy đi, chúng ta lập tức đi tới Tề Thiên lĩnh nhìn xem, nói bóng nói gió thoáng một chút. Nếu như quả thực Khánh Hồng lấy đi toàn bộ ngọc bài của đám người Quy Khư hải mà không chủ động dâng ra, khi đó ta cũng không ngại giáo huấn bọn chúng một lần.
Tần Đào khoát tay nói.
Tuy rằng hắn cảm thấy Cừu Thiên không có khả năng nói dối, nhưng mà hắn cũng là người có chủ kiến, cũng không phải tin tưởng một cách mù quáng.
- Như vậy thì tốt, đi thôi!
Cừu Thiên gật gật đầu, sau khi nhắm một phương hướng, lập tức bay vút đi.
Hắn vừa mới rời đi thì mọi người cũng theo sát ở phía sau.
- Trò hay sắp lên sàn a.
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười, hai mắt nheo lại.
Vừa rồi cũng không phải là Cừu Thiên tính toán sai, mà là hắn lợi dụng Thiên Cơ đại đạo lặng lẽ thay đổi kết quả suy tính của đối phương.
Thiên phú Thiên Cơ sư đạt tới hình thái thứ năm cũng đại biểu cho việc hắn tu luyện tới cực hạn, căn bản không phải là người mà Cừu Thiên có thể so sánh. Tùy tiện thay đổi kết quả suy tính của người này, cho dù thực lực có mạnh mẽ tới đâu cũng không nhìn ra được cái gì.
Lại nói, bên trong ý niệm của bản thân Cừu Thiên đã cho rằng nhất định là người của Đoạn Thiên nhai chém giết người Quy Khư hải Một khi xuất hiện loại kết quả này đối phương cũng không cảm thấy bất ngờ, càng không có nghĩ tới kết quả đã bị người ta lặng lẽ gian lận.
Đương nhiên, Nhiếp Vân chỉ thay đổi suy tính của hắn về người của Quy Khư hải, nếu như đổi thành đám người Đoạn Thiên nhai có lẽ đã khác. Chính thức suy tính Tề Thiên lĩnh ra vẫn là dựa vào thực lực của bản thân Cừu Thiên.
Dù sao, thực lực của Nhiếp Vân còn xa không kịp Khánh Hồng trong miệng bọn hắn, đối với tung tích của những người này hắn không cách nào triệt để suy tính ra được.
Sưu sưu sưu!
Cừu Thiên dẫn đường ở phía trước, mọi người một đường đi về phía trước, bọn hắn dường như biết rõ rất nhiều về Quy Khư hải, biết rõ phương hướng của Tề Thiên lĩnh. Cả đám đẩy cao tốc độ, không đến nửa canh giờ đã nhìn thấy một sơn lĩnh trắng xoá xuất hiện ở trước mặt.
Tề Thiên lĩnh, lĩnh như Tề Thiên, khắp nơi đều là một mảnh trắng xoá, vô luận là tinh thần lực, mắt thường, đều không thể nhìn quá xa, chỉ có thể nhìn được mọi thứ trong phạm vi gần thân thể vài trượng.
Làm cho người ta nhìn không rõ thì cũng bỏ đi. Thế nhưng ở nơi này khắp nơi đều có chỗ bị nghiền nát, các loại khe ứt đáng sợ xuất hiện, chỉ cần hơi chút không cẩn thận nhất định sẽ bị cắt thành từng mảnh vỡ.
Cẩn thận mà nói, so với Loạn Phong cốc còn nguy hiểm hơn.
Bởi vì tuy rằng loạn phong làm ảnh hưởng tớ tâm trí của con người, thế nhưng tối đa cũng chỉ khiến cho đầu người ta choáng váng, thật sự không chịu nổi thì có thể
lui ra ngoài. Mà ở nơi này, tinh thần và mắt thường đều không nhìn xa được. Cho dù người có mạnh mẽ hơn nữa tới đây cũng chỉ có thể trợn mắt, không có biện pháp gì.
Hơn nữa một khi tiến vào, không có phương pháp đặc thù đi ra mà nói, sẽ giống như Quy Khư khải vậy, triệt để mất đi phương hướng, vĩnh viễn rơi vào trầm luân.
- Nơi này nguy cơ trùng trùng, Cừu Thiên, ngươi nói đám người Khánh Hồng ở chỗ này, không phải muốn thừa cơ tiêu diệt chúng ta đó chứ?
Đi tới nơi này, mọi người dừng lại, không có ai tùy tiện tiến vào, một vị đệ tử trong Thập Thu lĩnh khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.