Vô Tận Đan Điền

Chương 2102: Khánh Hồng nổi giận




- Sư huynh, không xong, ngọc bài của ta đã bị người ta đánh cắp đi.
- A, ngọc bài của ta cũng không thấy, chuyện này làm sao bây giờ...
Ngay khi sắc mặt của Khánh Hồng xấu xí vô cùng, trong lòng đoán non đón già thì đột nhiên chung quanh trở nên rối loạn. Những ngườ khác trong Đoạn Thiên nhai cũng đồng thời rống lên.
- Cái gì? Ngọc bài của các ngươi đã mất?
Nghe mọi người nói như thế, Khánh Hồng hoảng sợ không thôi, vội vàng nhìn vào trong nạp vật của mình. Vừa nhìn qua, sắc mặt hắn cũng biến thành xấu xí, khó coi vô cùng.
Ngọc bài mà hắn đặt ở trong giới chỉ không ngờ cũng đã biến mất, giống như căn bản chưa từng tồn tại vậy!
Không chỉ có như thế, từng món bảo vật mà hắn khổ cực tích góp từng tí một cũng đã không thấy!
- Là Thâu Thiên Đại Đạo! Tuyệt đối có một vị siêu cấp cường giả lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo trộm đồ của chúng ta đi...
Khánh Hồng lập tức hiểu ra.
Có thể lặng lẽ không một tiếng động trộm đi đồ trong nạp vật giới chỉ của hắn, còn làm cho hắn không có phát hiện ra. Nhất định đối phương đã hoàn toàn lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo. Bằng không, tuyệt đối sẽ không có được loại năng lực này.
- Rốt cuộc là ai?
Tất cả cường giả lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo ở trong Tà Nguyệt Chí tôn vực hiện lên trong đầu nhất hắn, sắc mặt hắn cực kỳ xấu xí.
Dựa theo đạo lý mà nói, hắn và những cường giả này cũng không có xích mích, đối phương không có khả năng xuất thủ đối phó với minh. Hơn nữa… Nơi này là Hỗn Loạn sơn của Quy Khư Hải. Những người này cũng không có khả năng đi vào được a!
- Sư huynh, không phải vừa rồi sư huynh nói Tần Đào đã tới sao? Có phải là hắn làm hay không?
Đột nhiên, trong đám người có một người hô lớn.
- Tần Đào? Hắn còn chưa lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo a.
Cũng không phải Khánh Hồng không hoài nghi đối phương. Bất quá hắn cực kỳ hiểu rõ Tần Đào này, trong đám người lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo tuyệt đối không có tên của đối phương.
Chỉ là... Trước đây không có. Không có nghĩa là hiện tại cũng chưa có lĩnh ngộ được a!
Người như thế giỏi về ngụy trang, sẽ đem thực lực mạnh nhất, lặng lẽ ẩn dấu. Nếu nói hiện nay ở Hỗn Loạn sơn, ai có thể đào tẩu trước mắt hắn mà không bị phát hiện ra, sợ rằng cũng chỉ có hai người Cừu Thiên, Tần Đào.
- Ghê tởm, khó trách vừa rồi hắn đột nhiên xuất hiện. Lại giả vờ biến mất như kẻ mù, hóa ra tất cả đều là giả bộ...
Trong lòng có hoài nghi, Khánh Hồng lập tức phát hiện ra đối phương không bình thường, hắn tức giận tới mức không ngừng kêu loạn.
Nếu như không phải đã sớm có mưu đồ, làm sao có thể xuất hiện trong thời khắc mấu chốt như vậy cơ chứ? Lại còn đột ngột biến mất?
Trong lòng nghĩ vậy, hắn vội vàng bay về phía phương hướng mà Tần Đào vừa mới biến mất. Liên tục đuổi mấy nghìn thước, thế nhưng ngay cả nửa bóng người cũng không có phát hiện ra được. Dường như người này căn bản không có xuất hiện qua vậy.
- Ghê tởm a! Quả nhiên là hắn!
Dựa theo tốc độ chạy vừa rồi của đối phương, thời gian ngắn như vậy nhất địnhsẽ không đi xa được. Thế nhưng đuổi lâu như vậy, không ngờ lại không nhìn thấy ai. Xem ra Tần Đào này không chỉ lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo, mà còn lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo hoàn mỹ, cho nên mới có thể thần không biết quỷ không hay làm ra việc này!
Ghê tởm, quá ghê tởm!
- Tần Đào, Khánh Hồng ta không giết ngươi, ta thề không làm người!
Điên cuồng hét lên một tiếng, Khánh Hồng một lần nữa trở lại trước mặt đám người Đoạn Thiên nhai, sau khi chọn một phương hướng, hắn nói với đám người này:
- Tất cả đi theo ta, Tần Đào dám động thủ với ta, phá hỏng thế liên minh, ngày hôm nay nhất định phải khiến cho đám người Thập Thu Lĩnh kia phải trả một cái giá!
Nói xong, hắn nhanh chóng đi về phía trước, mọi người đi theo sau lưng, cũng rời khỏi nơi này.
Không lâu sau khi hắn rời đi, mặt đất vốn yên lặng lại đột nhiên rung động, một bóng người đột nhiên xuất hiện, người này chính là Nhiếp Vân.
Thực lực của Khánh Hồng mạnh hơn hắn, lại hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo, dựa theo tình huống bình thường mà nói, bằng vào thực lực của hắn không có khả năng đào tẩu. Bất quá, hắn đã sớm có chuẩn bị, thân thể nhoáng lên một cái đã chui vào Thiên Huyền điện.
Thiên Huyền điện là bảo vật do cường giả Chúa Tể cường giả Thiên Huyền lão nhân luyện chế mà thành, hoàn toàn ẩn nấp, cho dù là Khánh Hồng có Thiên nhãn thiên phú thì cũng khó có thể cảm nhận được. Trừ phi hắn ta dùng tinh thần lực tinh tế kiểm tra.
Mà ở Tề Thiên lĩnh này, tinh thần lực sẽ bị sương mù dày đặc thôn phệ, cho dù là Khánh Hồng thì cũng không thể nhìn thấy quá xa. Vì vậy, trong mắt hắn, Nhiếp Vân giống như đột ngột biến mất vậy.
Trận kỳ, ngọc bài trước đó tự nhiên là hắn ra tay. Thiên phú thần thâu tấn cấp thành thiên phú Thâu Thiên Sư, đã không cần mượn môi giới gì đó, có thể cách không đem bất luận thứ gì đó mà hắn muốn trộm đi. Sau khi trộm đi những thứ này, hắn lại trực tiếp đặt vào nạp vật đan điền.
Nạp vật đan điền trải qua tấn cấp đã triệt để lột xác thành Nạp Vật thế giới, bên trong có pháp tắc không gian khác với Tà Nguyệt Chí tôn vực rõ, một khi giấu vào trong đó, Khánh Hồng căn bản không cảm ứng ra được.
- Hắc hắc, trước tiên ta ta luyện hóa trận kỳ a!
Thân thể khẽ động, Nhiếp Vân tiến vào trong Nạp Vật thế giới.
Lúc này Nạp Vật thế giới đã rộng hơn Thiên Địa Lục Đạo, các loại pháp tắc trong đó chậm rãi diễn biến, càng ngày cô đọng.
Xem chừng không bao lâu nữa thì Nạp Vật thế giới này sẽ triệt để lột xác thành thế giới chân thật, diễn sinh ra vô số nhân loại.
Ở thế giới này, hắn là Chúa Tể duy nhất, có thể so với sáng thế chủ, muốn làm gì thì có thể làm cái đó, pháp tắc không gian, pháp tắc thời gian đều bởi vì một ý niệm của hắn mà hoàn toàn thay đổi.
Lẳng lặng đứng ở trong nạp vật trên thế giới đang phát triển, Nhiếp Vân giương mắt nhìn về phía chín cây trận kỳ trước mắt.
Lúc này nó đang lẳng lặng huyền phù, lơ lửng trên không trung, từng đạo hàn mang lóe lên, làm cho trong lòng người ta lạnh lẽo.
Trong trận kỳ mang theo một cỗ ý niệm đặc thù, đó là của Khánh Hồng, tuy rằng nó đã mất đi liên hệ với bản tôn, thế nhưng rung động, muốn chạy đi.
- Ngươi là ai? Đây là nơi nào?
Cỗ ý niệm này nhìn thấy Nhiếp Vân xuất hiện, trong thanh âm mang theo vẻ dữ tợn.
- Đây là thế giới của ta!
Nhiếp Vân cười nhạt nói.
- Thế giới của ngươi? Mau thả ta, nếu không bản tôn ta nhất định sẽ đánh chết ngươi.
Ý niệm này điên cuồng hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.