Vô Tận Đan Điền

Chương 2104: Dương mưu (2)




- Chuyện gì xảy ra?
Cảm thấy bầu không khí có chút áp lực, tất cả mọi người không nói nên lời, đâu đó còn nghe được tiếng thở dốc của đối phương. Cừu Thiên nhíu mày, liên tục điều tra bốn phía.
Nếu Khánh Hồng đã nói như vậy, có lẽ không phải là mạnh miệng a. Sao lại không có một chút động tĩnh nào như vậy?
- A... Sư huynh không xong rồi…
Ngay khi hai người Cừu Thiên, Tần Đào đang kinh nghi bất định thì đột nhiên Kỷ Dạ ở trong đám người rống lớn một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Làm sao vậy?
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, trong đầu mọi người lập tức kéo căng.
- Ngọc của ta bài không thấy đâu...
Kỷ Dạ vội nói, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.
- Ngọc bài?
Cừu Thiên biến sắc, vội vàng nhìn vào bên trong nạp vật giới chỉ của mình. Vừa mới nhìn qua, sắc mặt hắn lập tức phát lạnh.
Ngọc bài của hắn giống như những người khác, cũng đã mất đi, không biết mất từ khi nào.
- Của ta cũng không thấy...
- Sư huynh, của ta cũng không thấy...
Nương theo trong lòng Cừu Thiên giật thót. Thanh âm của mọi người lục tục vang lên, vội vàng nhìn lại về phía Tần Đào, chỉ thấy vẻ mặt của hắn cũng cực kỳ xấu xí. Rất hiển nhiên những người này cũng giống như hắn, không có ai may mắn tránh khỏi, ngọc bài giấu ở trên người đều bị người khác lấy đi mất.
- Khó trách hắn lại lớn lối như thế, hóa ra đã lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo...
Cừu Thiên đã hiểu ra, hàm răng cắn chặt tạo thành tiếng ken két. Tức giậ tới mức sắp bạo tạc.
Hiện tại chỉ có một loại khả năng, đó là đối phương đã triệt để lĩnh ngộ Thâu Thiên Đại Đạo. Nếu không, tuyệt đối không thể dưới tình huống mọi người không hề phòng bị mà trộm đồ đạc đi.
Thân là tuyệt đỉnh thiên tài của Vạn Nhận sơn mà lại bị người ta đùa giỡn, xoanh quanh như vậy. Ngay cả cái bóng của đối phương cũng không thấy, khiến cho hắn trực tiếp bạo tạc.
- Không sai, Thâu Thiên Đại Đạo… Người này không thể lưu, phải đánh chết!
Tần Đào cũng tức giận không thôi, cả người giống như khí cầu đang bành trướng, tùy thời đều có thể bạo tạc.
- Không chỉ có giết chết tất cả người của Quy Khư Hải mà còn trộm đi ngọc bài của chúng ta. Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Cừu Thiên ta không giết hắn thề không làm người!
Khí thế quanh thân Cừu Thiên nhộn nhạo, lửa giận khuếch tán khiến cho toàn bộ nham thạch trên mặt đất đều bị thiêu đốt.
Hắn đã triệt để nổi giận.
Đối phương đang khiêu chiến uy nghiêm của hắn!
Đám người Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh vốn mang theo hùng tâm tráng chí, định làm cho người của Quy Khư Hải xấu mặt. Thế nhưng không nghĩ tới lại bị người Đoạn Thiên nhai tính toán, mất mặt xấu hổ. Nếu như ngậm bồ hòn đi ra ngoài như vậy, sợ rằng bọn hắn sẽ bị những tông môn khác cười nhạo, không còn mặt mũi gặp người khác.
- Giết ta? Các ngươi cũng phải có bổn sự này mới được. Ngọc bài đã tới tay, không nhiều lời với các ngươi nữa, ta đi trước, có bản lĩnh thì đuổi theo, không bản lĩnh ở chỗ này chờ đi a, ha ha...
Tiếng cười càn rỡ lần nữa vang lên, tiếng cười to càng ngày càng xa rồi từ từ biến mất.
Xem chừng sau khi Khánh Hồng trộm đồ đạc của mọi người đi cũng không có ý định dừng lại, đã rời khỏi nơi này rồi.
- Một mình hắn thực lực có mạnh mẽ tới đâu cũng không dám đi tới phạm vi tầm mắt của chúng ta. Rời đi như vậy, nhất định là muốn hấp dẫn chúng ta đi tới bẩy rập mà hắn bố trí.
Thấy hắn rời đi, tuy rằng đám người Cừu Thiên nổi giận thế nhưng vẫn chưa mất đi lý trí.
- Thế nào, ngươi sợ sao? Ta không tin chúng ta nhiều người như vậy liên thủ mà còn để cho hắn lộng hành như vậy. Nếu như ngươi sợ thì có thể không đuổi. Đệ tử Thập Thu Lĩnh đệ tử, đi theo ta.
Tần Đào cười lạnh một tiếng, bàn tay to đánh ra một chiêu. Nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà thanh âm củaKhánh Hồng biến mất.
Thập Thu Lĩnh và bốn người sau lưng hắn nhìn thấy hắn rời đi, cũng vội vàng đi theo sau lưng.
- Sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân đi tới.
- Cũng đi theo sau!
Cắn răng một cái, Cừu Thiên hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau đám người Thập Thu Lĩnh, bắn thẳng về phía trước.
Loại tình huống này, tuy rằng biết rõ đối phương có bẫy rập. Thế nhưng hắn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Không đi chẳng những khiến cho sĩ khí bị hao tổn mà còn bị người ta cười nhạo.
Ầm ầm!
Trước đó đám người này hành tẩu trong Tề Thiên lĩnh vẫn có chút sợ hãi rụt rè. Sợ đột nhiên xuất hiện thời không hỗn loạn, không gian vỡ nát. Lúc này dưới lửa giận thiêu đốt sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cho nên tốc độ cực nhanh.
- Tới tốt...
Phân thân Nhiếp Vân thấy đám người trúng kế, miệng cười hắc hắc. Hắn để lại vết tích khiến cho đối phương có thể nhận ra, cước bộ liên tục thay đổi, rất nhanh đã đuổi theo phương hướng của đám người Khánh Hồng.
Điều hiện tại hắn đang không tính là âm mưu, tuyệt đối là dương mưu trần trụi.
Đối phương biết rõ phía trước có khả năng có bẩy rập, thế nhưng vẫn sẽ đuổi tiếp. Bởi vì ngọc bài ở trong tay hắn, không có ngọc bài, Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh sẽ triệt để biến thành trò cười, sẽ không ngóc đầu lên được.
Đám người này cũng sẽ bởi vậy mà mất mặt xấu hổ, khó mà gặp người khác.
- Hạc Đàm sư huynh, đó là cái gì vậy?
Phân thân Nhiếp Vân ngụy trang thành Khánh Hồng dẫn đường ở phía trước, bản tôn thì đi cùng mọi người ở sau lưng, cũng không ở phía trước, cũng không quá ở phía sau. Đi một lát đột nhiên hắn truyền âm.
- Cái gì?
Hạc Đàm vốn đi theo sát sau lưng Cừu Thiên, nghe thấy hắn truyền âm mới khẽ nhíu mày. Sau đó nhìn theo phương hướng mà ngón tay bản tôn của Nhiếp Vân chỉ..
- Vừa rồi ta thấy một bóng người chạy theo hướng kia.
Nhiếp Vân ngập ngừng nói.
- Bóng người?
Hạc Đàm nghi hoặc hỏi.
Hai người dừng lại, nhất thời kéo giãn khoảng cách với đám người Cừu Thiên, thoát khỏi phạm vi tầm mắt và tinh thần lực có thể quan sát.
- Ở đâu?
Hạc Đàm không chút nghi ngờ hắn, lập tức đi tới Nhiếp Vân trước mặt, dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
- Ở đây!
Nhiếp Vân tiện tay chỉ về một phương hướng, lại đột nhiên xuất thủ!
Ầm ầm!
Từ bàn tay của hắn có một cái dây trườn ra, trong nháy mắt đã bao phủ Hạc Đàm.
- Ngươi...
Còn chưa kịp nói thì dây đã dọc theo cổ họng xuyên qua cổ họng đối phương. Đâm thủng cổ.
Két két két két!
Thanh âm như băng tuyết hòa tan vang vọng, hai mắt Hạc Đàm mở to, không kịp nhúc nhích thì đã bị Thiên Tâm Đằng thôn phệ sạch sẽ, trở thành vật đại bổ cho nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.