Vô Tận Đan Điền

Chương 2122: Còn chưa tỉnh ngủ sao?




- Trầm Nghiêu này là cao thủ Đoạn Thiên nhai, thực lực không cách biệt mấy với Vũ Chúc này, đều là người thu được truyền thừa của cường giả cấp bậc tông chủ, một thân tu vi kinh thiên động địa. Nếu như chỉ có một mình Vũ Chúc, chúng ta liều mạng chống lại có lẽ còn có cơ hội. Thế nhưng lại xuất hiện một Trầm Nghiêu, lần này nguy rồi...
Cổ Tiêu còn chưa nói xong thì Thất Nguyên đã giải thích.
Hắn là người hiếu chiến, vừa nghe thấy chiến đầu là hai mắt sẽ trở nên hừng hực. Mà lúc này lông mày lại nhíu lại. Sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, giống như còn không có chiến đấu đã báo trước kết quả vậy.
- Chỉ cần chúng ta đồng thời động thủ, đám người này muốn đánh giết cũng rất khó, muốn đào tẩu cũng không khó lắm a!
Thấy bộ dáng này của hắn, Nhiếp Vân nói.
- Không khó? Không biết trời cao đất, nếu chúng ta toàn lực ra tay, ngươi cho rằng mình còn có cơ hội đào tẩu hay sao? Đừng tưởng rằng đánh chết đám phế vật kia thì ngươi đã rất lợi hại a. Ta nói cho ngươi biết, ở trong mắt ta. Ngươi bất quá chỉ là tiểu nhân vật chưa thấy các mặt xã hội mà thôi, không đáng để nhắc tới!
Vũ Chúc nghe thấy Nhiếp Vân nghi hoặc lập tức cười ha hả, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.
Trong mắt của hắn, Nhiếp Vân trước mắt quả thực là tiểu nhân vật không biết đã có được kỳ ngộ gì mà thôi, cái gì cũng không tính. Hắn muốn bóp chết, chỉ cần một ngón tay là có thể làm được. Không cần tiêu tốn quá nhiều công phu.
Xem ra, nhìn kẻ thù tự chết không phải là chủ ý của đám người Giang Hào, tông chủ tam đại tông môn đã đưa dung mạo của Nhiếp Vân cho môn hạ đệ tử. Nếu không phải vậy, người này cũng không thể nhanh chóng nhận ra hắn như vậy được.
- Vũ Chúc, tiểu tử này để cho ta, tông chủ đã phát ra mệnh lệnh với ta, phải đem đầu tiểu tử này về, ngươi tuyệt đối không nên tranh với ta, Cổ Tiêu kia để lại cho ngươi!
Trầm Nghiêu bước lên trước một bước, trước người lập tức phong vân cuồn cuộn.
- Tiểu tử này tông chủ ta cũng tự mình nói nhất định phải giết. Như vậy đi, những người khác ngươi có thể tùy tiện giết, thế nhưng người này để cho ta, ta sẽ không để cho hắn chết sớm như vậy a. Trước tiên phải trêu đùa một trận rồi mới chậm rãi giết chết, không làm vậy thù của Tần Đào làm sao báo được đây?
Vũ Chúc cũng không yếu thế, bàn tay vung lên, từ chối kiến nghị của Trầm Nghiêu.
Dường như hai người căn bản không có đặt đám người Cổ Tiêu vào trong mắt, trong mắt bọn hắn đám người Cổ Tiêu đã thành con mồi, rất khó có thể đào tẩu.
- Được rồi, lúc nên trêu đùa để cho ta chơi đùa một chút. Đối phó với loại người đê tiện như vậy, ít nhất ta cũng có hơn một vạn loại phương pháp khiến cho hắn muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Trầm Nghiêu cười ha hả.
- Được rồi, cứ quyết định như thế đi!
Thấy đối phương đồng ý, Vũ Chúc nhíu mày, lại nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Ngươi gọi là Nhiếp Vân đúng không, tuy rằng chuyện ở Hỗn Loạn sơn ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà tông chủ đã nói với ta, ngươi lập tức quỳ xuống trước mặt ta, thừa nhận sai lầm, sau đó đem thứ tốt giao ra đây, như vậy ta có thể cân nhắc để cho ngươi sống thêm một đoạn thời gian nữa!
Trong lúc nói chuyện hắn đi về phía trước, khí thế mạnh mẽ như núi cao rơi rụng, đối mặt với áp chế của hắn, người thực lực hơi kém, lập tức hít thở dồn dập, không nói nên lời.
- Vũ Chúc, muốn đối phó với Nhiếp Vân sư đệ thì trước tiên phải bước qua thi thể của ta!
Thấy đối phương hùng hổ doạ người, nói chuyện khó nghe, Nhiếp Vân đang định đi qua đánh giết thì đột nhiên Cổ Tiêu lướt người đi tới trước mặt hắn. Hai hàng lông mày nhướng lên, mang theo khí thế đại nghĩa lăng nhiên.
- Ta ngăn cản đám người này, Thất Nguyên, ngươi mang theo Nhiếp Vân nghĩ biện pháp phá vòng vây đi ra ngoài, trốn càng xa càng tốt. Tuyệt đối đừng để cho đám người này đuổi theo. Yên tâm đi, tuy rằng thực lực của ta không bằng đám người này, thế nhưng bọn chúng muốn giết ta lại không dễ như vậy.
Nhiếp Vân đang định nói chuyện thì bên tai truyền đến tiếng truyền âm của Cổ Tiêu.
- Cổ Tiêu sư huynh, vẫn để ta đến đi. Ngươi là người dẫn đầu của chúng ta, trên người mang trách nhiệm trọng đại. Sư huynh mang Nhiếp Vân sư đệ đi mới có thể bảo đảm an toàn, nếu không, coi như tránh thoát kiếp nạn này ngày hôm nay thì au này cũng khó có thể chạy trốn.
Thất Nguyên bước lên trước một bước, trong mắt mang theo vẻ kiên quyết.
Nhìn thấy hai người đều mang theo vẻ kiên nghị, xem ra bọn họ đều vì mọi người mà không tiếc hi sinh bản thân. Nhiếp Vân nói.
- Được rồi, tâm ý của hai vị ta nhận, nếu như hai người này vì tìm ta mà đến, để ta ra tay giết là được. Mọi người không cần cãi cọ!
Trong lòng Nhiếp Vân cảm động, hắn lắc lắc đầu, đi lên phía trước.
Tiến vào Thần Chi di tích, cường giả cấp bậc tông chủ đều cũng không thể đem tinh thần lan tràn vào trong. Cho nên lúc này hắn cũng không sợ Thiên Tâm đằng lộ ra ngoài. Tuy rằng Vũ Chúc, Trầm Nghiêu mạnh mẽ, nhưng mà đối với Thiên Tâm đằng đã nắm giữ hai ngàn bảy trăm sau mươi đầu đại đạo mà nói, cũng không tính là gì.
- Nhiếp Vân, không nên lỗ mãng.
Thấy hắn đi về phía đám người Vũ Chúc, Trầm Nghiêu, Cổ Tiêu suýt chút nữa bị dọa cho chết bất đắc kỳ tử. Toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
Hai người này là đại năng, là tồn tại mà cả đám bọn hắn cũng không thể đối chọi. Một khi đi ra, quả thực là tự mình tìm chết.
- Ha ha! Muốn giết ta? Có phải ngươi đã điên rồi hay không? Ngươi có bao nhiêu phân lượng ngươi biết không? Ngươi có biết mình họ gì không? Đồ không biết sống chết, quả thực là nực cười!
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, Vũ Chúc suýt chút nữa bị cười tới chết.
- Không biết sống chết, ngươi biết thực lực của Vũ Chúc sư huynh ra sao sao? Không ngờ lại dám nói lời này, ngay cả Cổ Tiêu cũng phải ngoan ngoãn không dám lên tiếng mà ngươi lại dám lớn lối như vậy. Ta thấy tiểu tử ngươi đầu vô nước rồi.
- Đâu chỉ đầu vô nước, quả thực không có đầu óc a. Thật không biết lấy gan từ đâu mà lại dám nói chuyện như vậy.
- Sư huynh, người này đã ngốc nghếch như vậy, không bằng để cho ta trêu đùa một chút, đối phó với loại người này ta có rất nhiều thủ đoạn...
Những người khác cũng nghe được lời nói của Nhiếp Vân, tất cả đều cười ha hả, giống như là nhìn thấy một người điếc không sợ súng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.