Vô Tận Đan Điền

Chương 2124: Chém giết toàn bộ (2)




- Vâng!
Những người khác lúc này mới kịp phản ứng lại, cả đám đồng thời thét dài, cùng nhau động thủ.
Những người này đều là cường giả của tam đại tông môn, đồng thời ra tay, lực lượng trong nháy mắt hội tụ thành một dòng sông, mênh mông cuồn cuộn vọt tới.
- Liên thủ cũng vô dụng, thứ Thiên Tâm đằng không sợ nhất chính là liên thủ a!
Thấy hành động của mọi người, Nhiếp Vân cười gằn một tiếng. Ngón tay khẽ điểm một cái, dây leo nhanh chóng bắn ra, dây leo giống như bạch tuộc, đem tất cả công kích chặn ở bên ngoài. Từng sợi dây leo sắc bén lập tức chọc vào yết hầu của đối phương.
Thứ Thiên Tâm đằng không sợ nhất chính là vây công, càng nhiều người thì năng lượng nó hấp thu càng nhiều, uy lực cũng sẽ càng lớn.
Sưu Sưu Sưu Sưu!
Liên tiếp có thanh âm vang vọng, mấy chục người vây công toàn bộ đã biến thành thây khô, ngã xuống mặt đất.
- Không...
Tình cảnh này Trầm Nghiêu nhìn thấy ở trong mắt, khiến cho hắn cảm thấy mình sắp phát điên. Hắn phát điên công kích ra ngoài, thế nhưng lại phát hiện ra dây leo xung quanh dường như so với trước đó còn càng mạnh mẽ hơn. Vừa mới liên hợp lại chẳng khác nào tường đồng vách sắt, cho dù là hắn, cũng không thể làm gì được.
Sưu!
Dây leo đâm vào cổ họng của hắn, lực lượng tuôn ra, thi thể ngã xuống mặt đất.
- Thu!
Thân thể khẽ động, thu lại Thiên Tâm đằng, hai mắt Nhiếp Vân tỏa sáng.
Nơi này không có linh khí, không thể hấp thu linh khí, thế nhưng hắn nắm giữ Thiên Tâm đằng, đây là biện pahsp giải quyết vấn đề này một cách tốt nhất. Mỗi khi đánh chết một người là có thể thu hoạch được một lượng lớn nguyên khí. Giết càng nhiều thì tích lũy lực lượng càng mạnh mẽ. Cho dù liên tục lan tràn ra cũng không cần lo lắng tới vấn đề thiếu hụt lực lượng.
- Đi nhanh một chút, động tĩnh quá lớn, nếu như bị những người khác vây công sẽ rất phiền phức!
Quét sạch đồ của đám người này, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã thu Thiên Tâm đằng vào trong cơ thể, sau đó hắn quay đầu hô một câu với đám người Cổ Tiêu.
- Đi thôi!
Mấy người Cổ Tiêu cũng biết nguy hiểm, đây mới chỉ là một đội ngũ nhỏ trong tam đại tông môn, cũng không phải là người mạnh nhất. Nếu như quả thực bị bị vây lại, khi đó khó có thể chạy trốn. Cho nên lúc này bọn hắn cũng không hỏi nhiều mà nhanh chóng phóng chạy về phía trước, trong nháy mắt đã rời khỏi nơi này.
Sau mấy chục hô hấp mọi người đã xuất hiện ở một nơi cách đó mấy vạn dặm.
- Nhiếp Vân... Thiên Tâm đằng kia thực sự là của ngươi?
Dừng lại, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Đúng vậy!
Biết rõ không che giấu nổi cho nên Nhiếp Vân gật đầu.
- Lợi hại! Chẳng trách tông chủ bảo ta đi theo ngươi, hóa ra ngươi có loại bảo vật này!
Cổ Tiêu hưng phấn gật gù.
Thiên Tâm đằng thuộc về hỗn độn dị chủng thượng cổ. Thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Nhiếp Vân nắm giữ thứ này chẳng khác nào đã đứng ở thế bất bại, không cần sợ hãi tiêu hao năng lượng quá lớn mà không có cách nào tu bổ.
Nhiếp Vân nhìn một vòng, phát hiện ra tuy rằng mọi người ước ao, thế nhưng không có ánh mắt ghen tỵ. Lúc này hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Có đôi khi không sợ kẻ địch mạnh mẽ mà lại sợ đồng bọn làm khó dễ từ bên trong. Khi đó cho dù kẻ địch yếu thì cũng sẽ gặp không ít phiền phức.
Vì lẽ đó, cho nên khi không có kẻ địch nhất định hắn phải đem uy hiếp ẩn nấp trong đồng bọn xóa đi.
- Mau nhìn, đó là cái gì?
Đột nhiên, Thất Nguyên chỉ về phía trước.
Theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, ở phía trước có một đạo quang mang nhanh chóng bắn ra, chiếu rọi nửa bầu trời, đỏ rực, rất là đẹp mắt.
- Hẳn là có bảo vật xuất thế, đã có không ít người phát hiện, nhanh đi qua xem một chút!
Cổ Tiêu nghiêm mặt, vội nói.
Đây là quang mang bảo vật xuất thế tạo ra, có thể có như thế quang mang, như vậy e rằng cấp bậc của món bảo vật này không thấp.
- Cẩn thận một ít, cũng có thể là cạm bẫy!
Có kinh nghiệm Thiên Tâm đằng, đối với bảo vật Nhiếp Vân cũng không quá đặc biệt hưng phấn và nóng lòng, mà là có chút cảnh giác.
Tuy rằng chiêm được bảo vật là tốt, thế nhưng thực lực không đủ, mà tùy tiện xông tới. Như vậy chỉ có thể rơi vào bị động, sinh tử không nằm trong tay chính mình nữa.
- Không sai, đại gia hành sự phải cẩn thận!
Cổ Tiêu gật đầu, theo sát sau lưng Nhiếp Vân đi về phương hướng quang mang xuất hiện.
Ô ô ô ô!
Trong lúc mọi người đang tiến lên thì đã nghe thấy tiếng gió chói tai vang vọng. Một vòng xoáy đỏ chót thổi tới.
Đám nham thạch chung quan ở trong cơn lốc này bị xoắn nát thành bụi phấn, coi như là đám người Nhiếp Vân tiến vào bên trong, cũng cảm thấy trên người dường như bị đao đâm, máu tươi liên tục xuất hiện ở bên ngoài thân thể.
- Đây là quỷ phong di tích, chẳng những có thể đâm thủng da dẻ mà còn có thể xuyên thủng xương cốt, đóng băng người ta thành băng, mọi người phải cẩn thận..
Cảm nhận được thanh âm nghẹn ngào mang theo hàn ý thấu xương, Cổ Tiêu vội vã hô lớn.
Quỷ phong di tích, so với loạn phong ở Hỗn Loạn sơn càng thêm đáng sợ, loạn phong có tác dụng mê huyễn tinh thần, mà quỷ phong di tích này lại có thể giống như cường giả đánh ra công kích, ngay cả thân thể cũng có thể công kích, là một trong những thứ đáng sợ nhất bên trong Thần Chi di tích.
- Mở!
Biết này cỗ quỷ phong này đáng sợ, Nhiếp Vân quát lạnh một tiếng, một cái bình phong to lớn tản ra, bao vây mọi người vào bên trong.
Thiên Diệp bình phong!
- Động tác nhanh lên một chút...
Sau khi đánh chết Cừu Thiên, Thiên Diệp bình phong rơi vào trong tay hắn, bị hắn triệt để luyện hóa. Cho nên lúc này hắn mới triển khai ra, ngăn chặn toàn bộ cuồng phong ở bên ngoài.
Ô ô ô!
Một đường tiến về phía trước, còn chưa tới chỗ quang mang bay lên thì đã thấy có vô số bong người quái lạ rít gào mà đến, rơi xuống phía trước.
Những bóng người này toàn thân ngăm đen, mỗi một người đều có răng nanh cao ba, bốn mét, ở ngoài miệng, vẻ mặt hung mãnh.
Là một đám thần thú.
- Là Lạc Dương Thú đặc biệt ở trong Thần Chi di tích!
- Lạc Dương Thú mang theo lực lượng thuộc tính Âm thuần khiết. Dương Lạc vừa ra, thôn phệ tu luyện giả nhân loại, kéo dài sinh mệnh của nó. Thứ này vô cùng quỷ dị, xem ra chúng nó cũng bị linh khí ngập trời kia hấp dẫn tới. Cảm nhận có bảo vật xuất thế cho nên muốn tới đây phân một chút canh.
Cổ Tiêu nhíu mày, có chút kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.