Vô Tận Đan Điền

Chương 2130: Mặc Nghiêu phá trận (1)




- Phốc! Đáng hận..
Ý niệm linh hồn bị diễm hỏa thiêu đốt sạch sẽ, Mặc Nghiêu đang phóng tới như bị thương nặng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể ở trên không trung lăng không chộp tới.
Sưu!
Tiên lực trên không trung dung hợp tạo thành vòng tròn, giống như là dòng nước lũ xé rách ràng buộc, mang theo hương vị Thái cổ, không gian bị mạnh mẽ xé rách.
- Thật là ác độc, lại trực tiếp sử dụng Chúa Tể phù ấn...
Nhìn thấy uy lực một chưởng của đối phương, ba ngàn đại đạo liên tục sinh sôi, lặng lẽ chảy. Nhiếp Vân biết đối phương quả thực đủ tàn nhẫn, sau khi biết hắn sử dụng Chúa Tể phù ấn lại không chút do dự nào, cũng trực tiếp sử dụng Chúa Tể phù ấn.
Mặc Nghiêu Chúa Tể phù ấn rất hiển nhiên so với hắn còn mạnh hơn không ít, vừa mới ra tay đã xé rách thiên địa, mặt đất sụp đổ. Sức chiến đấu sợ rằng ngay cả một vị cường giả tông chủ gặp phải cũng phải tạm lánh phong mang.
Bản thân hắn đã có thực lực hơn hai ngàn tám trăm đầu đại đạo. Đại đạo đứng hàng khá cao cũng lĩnh ngộ không ít, sau khi sử dụng Chúa Tể phù ấn thực lực tăng lên so với Nhiếp Vân còn lớn hơn rất nhiều.
- Đi!
Biết không phải là đối thủ của đối phương, trường kiếm của Nhiếp Vân đâm ra một cái, vẽ ra một cái đồ án đặc thù trên không trung. Kiếm quang trong phút chốc đã biến thành lưu tinh, va chạm với bàn tay của Mạc Nghiêu.
Cùng lúc đó, cái tay còn lại chộp một trảo về phía đám người Cổ Tiêu, đám người Cổ Tiêu lập tức bị một đoàn năng lượng đặc thù bao phủ. Phượng Hoàng chi dực dang rộng, Nhiếp Vân lập hóa thành một đạo cương phong bắn thẳng về phía xa xa!
Không phải là đối thủ, như vậy hắn sẽ không mạnh mẽ chống đỡ. Trước tiên đào tẩu rồi nói sau!
Ngược lại chỉ cần thu lấy được Phong Cấm thạch bi kia thì chẳng khác nào nắm giữ nơi niêm phong kia vào trong tay. Trốn khỏi phong mang của đối phương, sau đó lại đi tìm nơi niêm phong cũng không có gì.
- Để xem ngươi trốn chỗ nào!
Một chưởng đánh nát kiếm khí Nhiếp Vân đâm ra. Mặc Nghiêu nhanh chân đuổi theo về phía trước.
Mỗi bước chân của hắn như rút ngắn mặt đất. Mỗi một bước bước ra đều có khoảng cách mấy trăm dặm. Chỉ hai ba bước đã tới phía sau Nhiếp Vân, trong tiếng thét dài, lực lượng trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, không gian chung quanh giống như bị một bình phong đặc thù bao phủ, vây khốn Nhiếp Vân khốn vào trong đó.
- Xé rácg!
Nhiếp Vân biết một khi do dự một chút thì nhất định sẽ bị đối phương triệt để vâ khốn. Khi đó có muốn chạy trốn cũng sẽ khó khăn. Ánh mắt biến ảo, bàn tay hắn đột nhiên xé rách phía trước.
Thiên phú Thiên thủ sư vận chuyển. Một chưởng này giống như Hỗn Độn thần binh đỉnh cao, trong nháy mắt đã đánh vào bên trong bình phong. Lực lượng trong cơ thể thiêu đốt, phát ra tiếng nổ vang. Bình phong mà Mặc Nghiêu tạo ra đã bị xé thành hai nửa, vụ khí tàn sát bừa bãi, khiến cho tất cả thực vật, động vật trong phạm vi trăm dặm đều bị quét sạch sẽ.
Sưu Sưu Sưu Sưu!
Rất nhiều thần thú trong Thần Chi di tích vốn hai mắt tràn ngập thèm khát nhìn về phía nhân loại tiến vào thí luyện. Thế nhưng sau khi nhìn thấy song phương chiến đấu tỏa ra uy thế như vậy, tất cả đều sợ tới mức chạy trối chết, không dám quay đầu lại.
Hai người sử dụng Chúa Tể phù ấn, thực lực so với cường giả tông chủ còn cường đại hơn gấp mấy lần. Những sinh linh này nào dám ở lại đối địch cơ chứ?
- Tuy rằng cùng sử dụng Chúa Tể phù ấn, thế nhưng ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta. Ta đã nói rồi. Nói ngươi trốn không thoát thì tuyệt đối sẽ trốn không thoát được.
Bình phong bị xé rách, sắc mặt Mặc Nghiêu không thay đổi, lại ra tay lần nữa. Lần này bàn tay của hắn cũng đã biến thành màu vàng, giống Nhiếp Vân vừa nãy như đúc. Bàn tay lăng không bổ xuống, như là đao mang đánh tới.
- Thiên thủ sư đại đạo? Lợi hại...
Nhìn thấy đối phương đánh ra chiêu này, Nhiếp Vân đã biết đối phương cũng giống như mình, lĩnh ngộ Thiên thủ đại đạo. Một khi nắm giữ thiên phú như thế, bàn tay không chỉ có uy lực cực mạnh mà càng là linh hoạt, khó mà đối kháng được.
- Nếu đã như vậy, mê tự thiên trận!
Thấy đối phương thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu như thực sự bị quấn lấy thì khó mà đào tẩu. Hai mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ kiên quyết, ngón tay điểm ra một điểm.
Oanh oanh oanh!
Chín cái trận kỳ từ trên đầu ngón tay bay ra, trong nháy mắt đã cắm vào mặt đất.
Ầm ầm!
Nương theo trận kỳ xuất hiện, không gian bên trong lập tức bị một đoàn sương mù bao phủ. Đoàn sương mù này đưa tay không thấy được năm ngón, giống như Thiên Đình đổ nát, Địa ngục nổ tung, cho dù là cường giả như Mặc Nghiêu cũng không nhìn thấy rõ ràng cho lắm.
- Đây là cái gì? Mê Thiên kỳ?
Bị sương mù ngăn trở, sắc mặt Mặc Nghiêu tối sầm lại, tốc độ tiến lên chậm lại.
Cũng sử dụng Chúa Tể phù ấn, tuy rằng thực lực của đối phương yếu hơn hắn. Thế nhưng cũng không yếu hơn là bao. Trong hoàn cảnh như vậy, một khi rơi vào mai phục của đối phương, coi như là hắn cũng phải mất một lớp da.
- Thiên nhãn đại đạo, vận chuyển!
Hai tay điểm vào mi tâm, hai mắt vốn vẩn đục của Mặc Nghiêu lập tức trở nên trở nên sáng ngời.
Bất quá cho dù là dùng Thiên nhãn đại đạo thì cũng chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng phạm vi có đường kính trăm trượng mà thôi. Đối với trận pháp khổng lồ như thế mà nói, tác dụng quá mức nhỏ bé, có thể coi là không đáng kể.
- Nhiếp Vân, lẽ nào ngươi cho rằng trốn ở trong mê trận là có thể tránh thoát được một kiếp hay sao? Nằm mơ!
Hít sâu một hơi, Mặc Nghiêu tiếp tục tăng tốc phóng về phía trước..
Bất quá còn chưa đi được bao xa thì hắn đột nhiên dừng lại.
Sưu Sưu Sưu Sưu!
Thân thể vừa mới đứng vững thì đã nghe thấy chung quanh vang lên tiếng gió nghẹn ngào từng đợt. Lập tức có mấy đạo âm phong quỷ dị từ bốn phương tám hướng thổi tới. Nhưng âm phogn này giống như đao, cũng không làm tổn hại tới thân thể, thế nhưng có thể đâm thẳng vào linh hồn, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.
- Hừ!
Cánh tay vung một cái, bên ngoài thân thể Mặc Nghiêu lập tức hình thành một vòng mai rùa phòng ngự.
Nhìn dáng dấp của hắn, dường như cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ phòng ngự đại đạo.
Có mai rùa phòng ngự, ác phong xung quanh tuy rằng lợi hại thế nhưng cũng không thể gây ra một chút tổn thương nào cho hắn. Lực lượng toàn thân rung động, càng đánh văng sương mù ra chung quanh. Chân tiếp tục tiến lên phía trước.
Tuy rằng hắn không biết phương hướng rõ ràng, thế nhưng Mặc Nghiêu lại có thể xác nhận, chắc chắn Nhiếp Vân sẽ không rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.